Bị Giang Yến Ly cự tuyệt như vậy, Tần Di Y sửng sốt, khuôn mặt tươi cười sụp đổ, nụ cười trở nên gượng gạo:“Chị Yến Ly, chị còn chưa tha thứ cho em sao?”Người bên cạnh thấy thế, nhịn không được khuyên bảo:“Giang Yến Ly, chỉ là một cốc trà sữa thôi, hơn nữa còn là tâm ý của cô bé, cô đừng từ chối nữa. ”“Tất cả mọi người đều là cùng một công ty, đừng khách khí như vậy chứ? Hơn nữa trà sữa Di Y mua cho chúng tôi đều nhận, cô không nhận thì chúng tôi cũng xấu hổ theo. ”“Đúng vậy, đúng vậy, chị Yến Ly bình thường xa cách cũng không sao, nhưng là không thể không để ý tâm ý của cô bé yêu thích chị như vậy đúng không?”“... ”Bị một đám người thúc giục, lồng ngực Giang Yến Ly có chút buồn bực, do dự hai giây, vẫn là từ trong tay Tần Di Y nhận lấy trà sữa: “Cảm ơn. ”Một lúc lâu sau, người của công ty gần như đã về hết, Giang Yến Ly cầm trà sữa trong tay, lẳng lặng đi đến thùng rác ở hành lang, vừa định ném trà sữa vào thì lại nghe tiếng nói. “Chị Yến Ly, trễ như vậy chị còn chưa về sao?”Giọng nói mềm mại của Tần Di Y từ phía sau truyền đến, trong lòng Giang Yến Ly lập tức trở nên căng thẳng. Trà sữa vốn muốn ném vào thùng rác cứ như vậy duy trì giữa không trung. Giang Yến Ly chậm rãi xoay người, liền thấy gương mặt tươi cười của Tần Di Y. Cô ấy vốn đã dễ thương, lại còn cười như mật ngọt, càng khiến người ta yêu thích. Bàn tay nhỏ bé của cô đang kéo ống tay áo Tiêu Ân Tuấn, trông nhỏ nhắn đáng yêu, làm nổi bật người đàn ông bên cạnh, vô cùng cao lớn và uy nghiêm. Nếu mô tả trong một từ, đó là ‘xứng đôi’. Giang Yến Ly do dự trong chốc lát, đem trà sữa trong tay giấu ở sau lưng: “Ừ, đang chuẩn bị về!”“Chị Yến Ly đang định vứt rác à?”Tần Di Y vô cùng săn sóc, nhìn thấy thứ trong tay cô, chủ động đi tới giúp cô:“Để em giúp chị vứt…”Đến khi nhìn rõ ly trà sữa trong tay Giang Yến Ly, sắc mặt Tần Di Y thay đổi, nụ cười vừa rồi cũng không giữ được nữa. Thấy hành vi vứt trà sữa của mình bị phát hiện, Giang Yến Ly cũng không giấu diếm nữa, thẳng thắn nói:“Thật xin lỗi, lúc đó có quá nhiều đồng nghiệp, sợ mọi người mất mặt nên tôi không thể không nhận. Nhưng thật ra tôi bị tôi dị ứng sữa, không thể uống trà sữa. ”Cô cảm thấy những gì mình nói đã rất chân thành, nhưng bầu không khí vẫn không thay đổi, vẫn rất áp lực nặng nề. Nhất là Tiêu Ân Tuấn, thần sắc trên mặt rõ ràng càng lạnh hơn. Tần Di Y ngước mắt nhìn Giang Yến Ly một chút, lại rũ mí mắt xuống, thanh âm rầu rĩ nói: “Chị Yến Ly quả nhiên vẫn không tha thứ cho em. ”“Nếu Chị Yến Ly dị ứng với sữa, sao không lập tức nói cho em biết. Cần gì ngoài mặt nhận lấy sau đó lại lén lút vứt đi?”Lời này nói, gần như đem câu “người hai mặt” ném vào người Giang Yến Ly. Thấy mình vẫn bị hiểu lầm, Giang Yến Ly dứt khoát không nói gì nữa, nhưng vẫn giữ thẳng lưng. Tần Di Y bĩu môi, bàn tay nhỏ bé túm lấy tay áo Tiêu Ân Tuấn, giống như sắp khóc:“Chị Yến Ly, em thật sự không biết nên làm thế nào. Chị có thể nói cho em biết em nên làm gì thì chị mới có thể tha thứ cho em không?”Tiêu Ân Tuấn nghiêm mặt, ánh mắt âm trầm lạnh lùng: “Giang Yến Ly, cô tốt nhất đừng nên không biết tốt xấu!”Giang Yến Ly cảm thấy ngột ngạt, làm việc cả buổi chiều toàn thân mệt mỏi, giờ phút này bởi vì lời nói của anh mà lảo đảo hai bước, suýt chút nữa đứng không vững. Cô mím đôi môi khô khốc, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm không ánh sáng. Giang Yến Ly nhìn hai người đứng đối diện, qua một lúc lâu mới tìm được giọng nói của mình:“Tần Di Y, vậy xin hỏi tôi phải làm như thế nào, mới có thể chứng minh tôi thật sự đã tha thứ cho cô?”