Chương 259 Vành mắt Vi Vi ửng hồng, lông mi dày run run đẫm nước mắt. Cô ta cúi thấp đầu, khóc thôi cũng xinh đẹp động lòng người, lê hoa đái vũ. Ngôn Tiểu Nặc nhìn cũng cảm thấy không đành lòng, định nói chút gì đó. Còn Mặc Tây Quyết thì không nhìn Vi Vi lấy một cái mà nói với quản gia Duy Đức: “Mang canh đã hầm kĩ đến phòng ngủ chính, mang hết thức ăn đến, chúng tôi sẽ ăn ở trong phòng. ” Nói xong, Ngôn Tiểu Nặc đã bị Mặc Tây Quyết bế kiểu công chúa đi thẳng lên tầng. Chỉ để lại một mình Vi Vi ở trong phòng khách. Ngôn Tiểu Nặc bị Mặc Tây Quyết bế lên phòng ngủ, cô muốn nói lại thôi. Mặc Tây Quyết chỉ bế cô đặt lên trên giường, sau đó ngồi trên ghế sofa tùy ý xem sách, cũng không nói chuyện với Ngôn Tiểu Nặc. Ngôn Tiểu Nặc hỏi nhỏ: “Vi Vi… Cô ấy sẽ không đói chứ?” Mặc Tây Quyết lật một trang sách, phát ra tiếng kêu xoàn xoạt, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: “Em tự lo bản thân mình cho tốt đi. ” Ngôn Tiểu Nặc lựa chọn im lặng, cầm cuốn sách ở đầu giường lên định xem một chút. Lúc này, cửa bỗng vang lên tiếng gõ, Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy đi mở cửa. Vi Vi đẩy xe thức ăn đứng ở cửa, đôi mắt xanh biếc rưng rưng giống như một viên ngọc, khiến cho người khác không thể rời mắt. Ngôn Tiểu Nặc nhìn những món ăn đẹp mắt trên bàn, nhẹ nhàng cất giọng: “Cô không cần làm vậy, đi ăn cơm trước đi. ” Vi Vi lại bày ra dáng vẻ sắp khóc, nhẹ nhàng nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, thật sự xin lỗi, chỉ là tôi, tôi muốn chăm sóc cho cô thật tốt” Ngôn Tiểu Nặc âm thâm thở dài, nói: ‘Không sao đâu. ” Mặc Tây Quyết đặt sách lên bàn, lạnh lùng nói: “Cô đẩy xe thức ăn đứng ngoài cửa chỉ để nói mấy câu nhảm nhí này?” Vi Vi cảm thấy lông ngực mình giống như bị đâm một nhát thật đau, đôi mắt rưng rưng chỉ chực trào nước mắt. Ngôn Tiểu Nặc cau mày đầy mệt mỏi, nói với Vi Vi: “Ý tốt của cô chúng tôi đều hiểu được, cứ để ở chỗ này đi” Sắc mặt của Mặc Tây Quyết lại càng khó coi hơn. Vi Vị lén nhìn sắc mặt của Mặc Tây Quyết, nói với Ngôn Tiểu Nặc bằng giọng nói vô cùng thân thiết: “Đây là canh gà hầm táo đỏ, cô đang mang thai, uống nhiều một chút sẽ rất tốt. ”Đọc FULL bộ truyện Tổng Tài Cuồng Vợ. “Cơm gà táo đỏ, cô bây giờ đang bị động thai, ăn cái này là tốt nhất. ” “Còn có…” “Đủ rồi!” Mặc Tây Quyết lập tức đứng lên, ánh mắt đen như phóng ra những tia sáng đầy nguy hiểm, ném cho Vi Vi ba chữ: “Cút ra ngoài!” Vi Vi sợ hết hồn, không hiểu tại sao Mặc Tây Quyết lại tức giận như vậy, cô ta hoảng sợ để xe thức ăn ở đó rồi chạy mất. Mặc Tây Quyết chỉ thấy tức đến mức no luôn rồi, nhấc chân rời khỏi phòng ngủ. Ngôn Tiểu Nặc nhìn bóng lưng của anh, cảm thấy tim mình dường như nghẹn lại, nhưng cô vẫn cố gắng giữ tâm trạng thật thoải mái, ngoan ngoãn ăn cơm. Kéo xe thức ăn vào cố gắng ăn cơm nhưng lại không cẩn thận bị nghẹn, cô phải vội vàng uống hai ngụm canh mới có thế nuốt trôi. Ngôn Tiểu Nặc cảm giác mình ăn không vào nữa. Nửa tiếng sau có người giúp việc đến thu dọn đồ, nhưng lại thấy phần lớn thức ăn trên xe đều không được động đến, cơm cũng chỉ mới ăn có một nửa. Người giúp việc lo lắng hỏi: ‘Cô Ngôn, sao cô lại ăn ít như vậy, hay là để tôi hâm nóng lại cho cô?” Ngôn Tiếu Nặc nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không ăn nữa, tôi muốn đi ra ngoài một chút” Sắc mặt của người giúp việc trở nên khó coi, nhỏ giọng khuyên bảo: “Cô Ngôn, cô đang mang thai, cố gắng không nên vận động nhiều” “Chỉ là đi bộ nhẹ nhàng mà thôi” Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ nói: “Cũng không phải là chạy bộ, có cái gì để lo lắng chứ. ” Nói xong, Ngôn Tiểu Nặc lập tức đứng lên, đi ra ngoài cửa. Người giúp việc vội vàng muốn ngăn lại, nhưng cũng vì cô đang mang bầu nên cũng không dám đụng vào cô, chỉ có thể vội vàng gọi: “Cô Ngôn, tuyệt đối không được đi ra ngoài đâu…” Ngôn Tiểu Nặc hoàn toàn không để ý đến, cô chỉ muốn ra cửa hóng mát một chút. Nhưng cô đột nhiên dừng lại ở ngay khúc cua của hành lang, bởi vì cô nhìn thấy Mặc Tây Quyết đang ngồi đối diện Vi Vi, hai người cùng nhau ăn cơm. Vi Vi gắp một miếng ức gà cho Mặc Tây Quyết. Mặc Tây Quyết dường như cũng do dự một lúc, sau đó ăn đồ ăn mà Vi Vi gắp cho. Vi Vi cười lên, nụ cười kia tựa như ánh đèn trong bóng đêm, vừa sáng lại vừa chói mắt. Ngôn Tiểu Nặc hạ thấp mi mắt xuống, chỉ cảm thấy mắt hơi đau. Từ đầu đến cuối Mặc Tây Quyết đều đưa lưng về phía cô, Ngôn Tiếu Nặc không thấy rõ sắc mặt của anh, chỉ cảm thấy lúc anh ăn cơm có dáng vẻ rất nhã nhặn thong thả, không hề cảm thấy phiên phức chút nào. “A Quyết, không ngờ đồ ăn Trung Quốc lại ngon như vậy. ”Vi Vi cười nói, giọng nói hay như những nữ thần trong các câu chuyện thần thoại: “Lần sau em sẽ làm cho anh ăn. Mặc dù Mặc Tây Quyết không nói chuyện, nhưng cũng không hề cự tuyệt. Người giúp việc đứng sau lưng cô cất giọng nhỏ nhẹ: “Cô Ngôn, trở về phòng đi thôi. ” Chỉ một câu nói cũng đủ để làm hai người kia nhìn sang. Mặc Tây Quyết đứng lên, đôi mắt đen láy nhìn cô, nhưng lại làm cho người khác không biết anh đang nghĩ gì. Còn Vi Vi trực tiếp đi tới, nhìn xe thức ăn trong tay người giúp việc, hoảng hốt lên tiếng: “Tiểu Nặc, sao cô lại chưa ăn cơm?” Ngôn Tiểu Nặc muốn mỉm cười nhưng thật sự không có cách nào cười nổi. Nhìn vào cặp mắt của Vi Vi, cô chỉ cảm thấy trong lòng mình chua xót khó tả, nhẹ nhàng nói: “Đã làm phiền hai người ăn cơm, tôi xin lỗi. ” Nụ cười của Vì Vi mang theo chút thẹn thùng, giống như bông hoa trong nước, đung đưa trong gió, rực rỡ tỏa sáng, cô ta nhẹ nhàng nói: “Tôi thử làm một ít đồ ăn Trung Quốc, không ngờ A Quyết lại thích ăn như vậy. ” Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc lại nhìn sang phía Mặc Tây Quyết. Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, đôi môi mỏng mím lại,không biết là đang vui vẻ hay mất hứng. Đôi môi của Ngôn Tiểu Nặc nở nụ cười lạnh nhạt, cải eo nhỏ thẳng lên, trong mắt lạnh như băng: “Vậy hai người cứ từ từ ăn, tôi sẽ trở vê phòng” Cô nói xong liên xoay người rời đi, cửa phòng ngủ chính vang lên một tiếng nhỏ nhẹ, trong hành lang lại trở lại vẻ yên tĩnh. Vi Vi nhẹ nhàng cười, nói với người giúp việc: “Dọn luôn những món này đi. ” Người giúp việc không dám trả lời, ánh mắt chỉ nhìn về phía Mặc Tây Quyết. Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: “Bảo tất cả những đầu bếp trong nhà chờ lệnh, chỉ cần Ngôn Tiểu Nặc đói, lập tức mang đồ đến. ” Người giúp việc lễ phép vâng lời, lập tức làm theo. Vẻ mặt của Vi Vi trở nên lúng túng. Mặc Tây Quyết nhìn đồ ăn trên bàn, nói với người giúp việc: “Dọn những thứ này đi” Sau đó anh nhìn về phía Vi Vi, thuận miệng hỏi một câu: “Có lẽ cô cũng ăn no rồi?” Vi Vi nhìn ánh mắt thâm sâu của Mặc Tây Quyết, trong lòng lạnh run, trên mặt lại cố gắng nở nụ cười, nói: “Ăn no rồi. ” Mặc Tây Quyết khẽ gật đầu, nhấc chân đi lên tầng. Đi đến bên người Vi Vi, anh lạnh lùng nói: “Nếu ăn no rồi, vậy thì ra ngoài đi dạo đi, đừng đứng đó nữa. ” Vi Vi nghe xong sợ mất hồn mất vía, muốn nói điều gì, nhưng chỉ thấy bóng người Mặc Tây Quyết đi vào phòng đọc sách, ném lại cho cô ta một tiếng đóng cửa. Ngôn Tiếu Nặc không hề biết mọi chuyện diễn ra bên ngoài, ánh mắt chỉ nhìn vào trang sách trên tay. Thực ra cô nhìn chằm chằm vào trang sách này rất lâu rồi, đôi mắt đen đờ đẫn. Cô không hiểu vì sao mình lại ở chỗ này, cũng không hiểu vì sao mình lại phải khổ sở đến vậy? Rõ ràng cô rất hận Mặc Tây Quyết, hận không thể biến mất trước mặt anh mãi mãi, hận không thể rời khỏi anh. Nhưng khi thấy người phụ nữ khác gắp thức ăn cho anh, cho dù không thấy được vẻ mặt của anh, cho dù không nghe được anh nói gì cả, cô cũng cảm thấy rất khó chịu, rất rất khó chịu. Loại cảm giác khó chịu này cũng giống như hàng triệu con sâu đang chui vào mạch máu vậy, cả người cô cũng muốn run lên. Ngôn Tiểu Nặc buồn bã mân mê tóc của mình, cảm thấy không làm nối gì nữa. Cô ném cuốn sách lên tủ đâu giường, kéo chăn lên che lại đầu mình. Ngủ được là tốt, ngủ rồi sẽ không nhớ đến anh nữa, cũng sẽ không khó chịu như vậy nữa. Ngôn Tiểu Nặc lại thôi miên bản thân mình thêm một lần nhưng vẫn cảm thấy vô cùng tủi thân, cảm giác mũi mình đau buốt, chóp mũi đỏ ửng. Cô vừa chớp mắt một cái, nước mắt đã theo đầu ngón tay chảy xuống. Lúc này, cửa bỗng nhiên được mở ra. Ngôn Tiểu Nặc hoảng hốt quay đầu nhìn lại, Mặc Tây Quyết đang đứng ở cửa nhìn cô. Cô hơi lúng túng đưa tay lên lau mắt mình, cắn môi nói: “Tôi chỉ là, chỉ là nhớ bà ngoại thôi. ” Môi Mặc Tây Quyết cong lên, ánh mắt càng trở nên thâm thúy, nhẹ nhàng nói một câu: “À, anh chỉ đến để lấy tài liệu thôi” Nói xong, anh cũng không nhìn cô nữa, đôi chân nhanh như gió cúi người câm lấy tài liệu trên bàn, lật nhìn một chút, sau đó lại lướt qua mặt cô đi ra khỏi phòng. Tiếng đóng cửa vang lên. Anh đi lướt qua cô hai lần, nhưng không hề liếc nhìn cô lấy một chút. Trái tim Ngôn Tiểu Nặc âm Ï đau, giống như từng bước chân của anh đang giẫm lên trái tim mình vậy, nhanh chóng gọn lẹ, không hề lưu luyến chút nào. Cô từ từ nằm trên giường lớn, ánh mắt nhìn lên trần nhà được chạm khắc tinh xảo, mấy lọn tóc bên tai nhẹ nhàng phất phơ theo nhịp thở, hơi nôn nao, lại có cảm giác muốn rơi lệ. Phía bụng lại truyền đến cảm giác đau đớn, Ngôn Tiểu Nặc hoảng sợ, lập tức ôm kín bụng. Cô cố gắng để cho tâm trạng của mình khôi phục lại, nhưng cảm giác đau đớn này giống như một con rắn nhỏ không ngừng quấn lây cô, không chịu rời đi. Cô không dám tự mình quyết định, hoảng loạn muốn đứng lên, miệng hô lớn: “Người đâu!” Cửa lập tức được mở ra, bóng dáng quen thuộc chạy vào, ngay sau đó cô liền năm gọn trong lồng ngực ấm áp quen thuộc. “Ngôn Tiểu Nặc, em khó chịu chỗ nào?” Mặc Tây Quyết nhìn vẻ mặt đau đớn của cô, đôi tay nắm lấy tay cô dường như cũng run lên. “Bụng… đau. ” Nước mặt của Ngôn Tiếu Nặc lại chảy xuống, thấm ướt tóc cô. Mặc Tây Quyết lập tức hét to: “Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ đến” Ngôn Tiểu Nặc vùi đầu vào trong ngực Mặc Tây Quyết, bàn tay nhỏ bé bám víu cánh tay anh. Mặc Tây Quyết không dám đụng vào cô, chỉ có thể bế cô đặt lên giường, muốn nhanh chóng gọi bác sĩ đến, còn cô thì cứ bám lấy tay anh không chịu buông. Trong lòng vừa đau đớn lại vừa xót xa, Mặc Tây Quyết cúi đầu xuống, đôi môi mỏng đặt lên trên trán cô, cất giọng trầm ấm: “Em đừng sợ, anh sẽ ở đây, không đi đâu cả. Giọng nói của anh lập tức làm cô yên tâm, nhưng trong lòng lại càng đau khổ dằn vặt, cảm giác không thoải mái dường như lại càng mãnh liệt hơn.