Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh

Chương 47: Con Mận Và Thằng Tường

22-08-2024


Trước Sau

Thằng Tường lâu nay vẫn phục tôi vô điều kiện.
Nghe tôi giải thích tại sao ba con Mận đốt căn gác, nó càng phục lăn.
Nó cứ tò tò đi theo tôi, trầm trồ suốt: - Anh Hai thông minh ghê! - Lớn lên chắc anh Hai làm tới bộ trưởng.
Tường không biết làm bộ trưởng là làm gì, nhưng trong tâm trí nó chức bộ trưởng chắc là to lắm.
Tôi phổng mũi: - Sao hôm nọ mày bảo tao sẽ làm đại tướng? - Làm đại tướng là khi nào giặc giã kìa.
Nếu không đi đánh giặc thì anh Hai làm bộ trưởng.
Nó chìa ngón tay út ra, hếch mặt: - Anh cá với em không? - Thôi khỏi.
- Tôi phẩy tay - Cá chuyện gì ngay trước mắt thì tao cá, cá chuyện làm bộ trưởng lâu quá.
Tới lúc đó tao quên béng mất rồi.
Thằng Tường vui vẻ, con Mận cũng vui vẻ.
Từ lúc biết ba nó còn sống, mẹ nó sắp được thả, con Mận như hóa thành con người khác, cười nói luôn miệng, thật khác xa hình ảnh con Mận ủ ê tôi nhìn thấy hôm nào.
Thực ra, mẹ con Mận chưa được phóng thích ngay.
Mẹ nó tuy không bị khép vào tội ngộ sát, nhưng ngoài huyện người ta vẫn tiếp tục điều tra mẹ nó về tội tùy tiện nhốt ông chồng trên gác, mặc dù bây giờ thì ai cũng biết ba con Mận muốn leo ra khỏi căn gác lúc nào cũng được.
Con Mận cũng bị kêu ra huyện mấy lần để xét hỏi về chuyện này.
Lần nào trở về, nghe tôi hỏi, mắt nó cũng lấp lánh hy vọng: - Chắc mẹ mình sắp được tha rồi.
Mình khai là ba mình tự nguyện để mẹ mình nhốt trên gác chứ không hề bị ép buộc! Khi trả lời tôi, gương mặt con Mận rạng lên như thể đang tắm trong nắng mai khiến tôi không thể nào dời tia nhìn đi nơi khác.
Những lúc đó, tôi ngắm nó như ngắm một bông hoa, cảm thấy niềm vui của nó truyền sang tôi một cách êm đềm và tôi hoàn toàn có thể nhận biết điều đó qua nét mặt hoan hỉ của tôi đang phản chiếu trong mắt nó.
Nếu có điều gì làm tôi kém vui trong lúc đó là bao giờ đáp lời tôi xong, con Mận cũng lật đật chạy đi kiếm thằng Tường, không để tôi kịp hỏi câu thứ hai.
Chốc sau, nếu tôi lò dò ra sau hè thế nào tôi cũng nhìn thấy hai đứa nó nếu không cầm mỗi đứa một cây chổi cau lom khom quét sân thì lại khệ nệ khiêng gạo sang nhà cô Thoan để xay bột cho mẹ tôi làm bánh hoặc đang cắm cúi làm một chuyện gì đó.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!