Tôi không biết tại sao thằng Sơn biết chuyện tôi ngủ ở nhà con Mận tối hôm trước.
Có thể lúc tôi đem cơm qua nhà con Mận hoặc lúc tôi từ nhà con Mận đi ra vào sáng hôm sau, nó nhìn thấy.
Trưa, bắt gặp tôi xách gà mên đi lơn tơn ngoài đường, thằng Sơn lò dò tiến lại:
- Mày đem cơm cho con Mận hả?
Tôi hỏi lại, giọng đề phòng:
- Sao mày biết?
- Chuyện gì mà tao không biết! - Sơn bĩu môi - Tao còn biết hồi hôm mày ngủ ở nhà con Mận nữa kìa.
Tôi giật thót, trong tích tắc một cảm giác bất an xâm chiếm lấy tôi. Vụ hỏa hoạn nhà con Mận vô tình làm âm mưu đen tối của Sơn cháy ra tro. Chuyện ba con Mận vỡ lở, nó không còn cớ để đe dọa con Mận nữa. Có thể vì vậy mà nó đâm ra tức tối và tìm cách bêu xấu nhỏ bạn tôi.
Tôi lo đến quặn ruột, lật đật thanh minh:
- Mẹ tao bảo tao qua ngủ để giúp nó trông nhà.
- Ha ha, trông nhà! - Sơn cười hô hố và giở giọng mất dạy - Chứ không phải mày qua ngủ với nó để làm chuyện này hả?
Thằng Sơn lại ngó ngoáy mấy ngón tay để trêu tôi.
- Ma bắt mày đi! - Tôi tím mặt - Tao đâu có tồi như mày!
Tôi giận dữ nắm chặt cái quai xách gà mên, bỏ đi một mạch. Nếu không vì con Mận đang đói bụng, tôi đã nện cái gà mên cơm lên đầu thằng Sơn rồi.
Ở phía sau, giọng đểu cáng của thằng Sơn vẫn tiếp tục đuổi theo tôi:
- Nếu mày không biết làm gì thì để tối nay tao qua trông nhà giùm con Mận cho!
Tôi tức thằng Sơn đến nỗi khi bước vào nhà con Mận, mặt tôi vẫn còn tái xanh.
Con Mận nhận ra ngay vẻ khác lạ của tôi:
- Thiều làm sao thế?
Tôi nói dối:
- Tao có làm sao đâu. Tại tao sợ mày đói bụng nên cố chạy cho nhanh đó mà.
Tôi hổn hển nói tiếp:
- Tối nay mày kiếm mấy khúc cây đặt ở đầu giường nhé!
- Chi vậy? - Con Mận ngơ ngác.
- Để phòng thân. - Tôi mím môi - Rủi tối nào tao không qua được, kẻ trộm lẻn vào nhà thì mày có sẵn vũ khí để chống cự.
Con Mận không biết khi nói như vậy, đầu tôi đang nghĩ đến thằng Sơn. Nó gật đầu ngay:
- Thiều chu đáo ghê! Mình chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện này.