“Ha ha... ", Lý Quốc Thắng liếc nhìn đống thức ăn bị lật úp trên mặt đất và những chai rượu vỡ, vẻ mặt cậu ta vô cùng ghê gớm: "Rượu các người bán không có trên thị trường, chắc chắn là hàng cấm. Rất nhiều món ăn của các người làm từ động vật quý hiếm được nhà nước bảo vệ!""Các người cũng sợ gọi cảnh sát, cũng sợ bị điều tra, đúng chứ!""Đừng tưởng tôi thực sự sợ các người!""Các người gọi cảnh sát đi, gọi cảnh sát đi, tới lúc đó tôi sẽ cho các người biết cái gì gọi là ‘cá chết lưới rách’!""Cùng lắm thì đồng quy vu tận!"Tên này cũng lợi hại đấy, cậu ta lập tức nghĩ ngay đến điểm này. Lý Cương cười đầy bình tĩnh: "Cá chết rồi, lưới sẽ không bao giờ bị đứt". "Anh có biết ông chủ của chúng tôi là ai không? Ông chủ của chúng tôi sẽ thiếu chút tiền này sao? Thế lực phía sau chúng tôi, ngay cả Lư Phi Phi còn không nể mặt, anh là cái thá gì?""Anh nghĩ rằng chỗ này của chúng tôi sẽ thực sự bị điều tra sao? Cho dù có bị điều tra, ông chủ của chúng tôi sẽ quan tâm đến chút tiền này?""Anh đã đắc tội ông chủ của chúng tôi, dám điều tra chỗ này của chúng tôi. Anh đã nghĩ đến hậu quả chưa?""Anh nghĩ rằng anh vẫn sống tiếp được?"Lý Quốc Thắng giễu cợt: "Xin lỗi nhé, tôi ở nước ngoài! Chỉ cần tôi tốt nghiệp xong, tôi sẽ xuất ngoại, định cư bên đó, các người có thể làm gì tôi!"“Thằng khốn nạn này!”, đột nhiên, một thanh niên bên cạnh tung cước đạp Lý Quốc Thắng ngã xuống đất: “Đắc tội ông chủ của bọn tao, mày nghĩ mày đi được á?”"Mà cho dù mày có đi được, còn gia đình, người thân và bạn bè của mày thì sao?""Ông chủ của bọn tao sẽ giết chúng nó chỉ trong vài phút!"Khi Lý Quốc Thắng nghe xong những lời này, thân thể cậu ta run lên bần bật. Lý Cương nói: "Lý Quốc Thắng, anh thật là ngây thơ. Người anh em này nói đúng đấy. Hoà thượng trốn đi, nhưng miếu nào đi được". “Anh phải trả hai mươi hai triệu tệ, các bạn học khác cũng phải trả”. Chẳng mấy chốc, một bạn học đã vừa khóc vừa nói: “Tôi không có tiền… lương tôi ba nghìn tệ một tháng thì lấy đâu ra tiền”. Một bạn học khác cũng lên tiếng: "Tôi cũng không có. Sáu triệu tệ chia ra thì mỗi người phải trả tận hai trăm nghìn tệ... "Chỉ có bốn hoặc năm bạn học nam ở đây có thể trả được hai trăm nghìn tệ, còn lại không ai trả được. Rất nhiều người đang khóc, cả can đảm tự tử bọn họ cũng có rồi, nếu sớm biết chuyện này, cho dù thế nào bọn họ cũng sẽ không đánh. “Mọi người đừng lo lắng!”, Dương Đông nói: “Tôi đã trả hết hơn sáu triệu tệ đó. Đương nhiên, tôi không thể bao hết được. Các bạn mỗi người trả tôi mười nghìn tệ là được, coi như mua một bài học”. Sau khi nghe thấy thế, mọi người đều vây quanh Dương Đông, cảm ơn anh ta rối rít. Tôi không ngờ rằng Dương Đông sẽ đứng ra vào lúc này. Lưu Thiến nói: “Các bạn ơi, cũng không thể để cho Dương Đông trả hết được, tôi sẵn sàng trả một triệu tệ". Lưu Thiến giàu thế này sao?Trước đây tôi có nghe bà cụ Lưu nói rằng gia đình bà vẫn còn một ít của cải. Ba bạn học khác cũng bước lên và nói rằng mỗi người họ sẽ trả năm trăm nghìn tệ. Ba bạn học này đều có nhà máy, xí nghiệp riêng, cũng có một ít tiền. Chuyện này đã được giải quyết, tất cả các bạn học đều thở phào nhẹ nhõm. Lý Quốc Thắng thấy Dương Đông hào phóng như thế, lập tức đi tới trước Dương Đông: "Dương Đông, cậu giúp tôi với, cậu giúp tôi có được không?""Nhà họ Dương cậu cho tôi vay hai mươi triệu tệ. Tôi sẽ viết giấy nợ rồi giải quyết cho xong chuyện hôm nay". Nhà họ Dương quả thực có hai mươi triệu tệ. Dương Đông hất tay Lý Quốc Thắng ra, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét: "Những gì cậu làm hôm nay thật quá thất vọng. Cậu cậy thế ức hiếp người, gây khó dễ cho Lưu Thiến mọi lúc mọi nơi. Lưu Thiến đã yêu cậu năm năm, mẹ chứ tại sao cậu lại vứt bỏ Lưu Thiến!""Cậu nghĩ tôi sẽ giúp cậu sao?"“Tôi xin cậu đấy, giúp tôi với”, Lý Quốc Thắng lại nắm lấy cánh tay của Dương Đông: “Dương Đông, mọi người đều là bạn học, khi còn đi học, tôi đã giúp mọi người rất nhiều, cậu không thể thấy chết không cứu được chứ”. “Cút!”, Dương Đông tức giận nói: “Đừng đụng vào tôi, tôi sợ tay tôi bị bẩn!"Tôi sẽ không giúp cậu!"Tôi hiểu tính cách của Dương Đông. Lúc trước Lý Quốc Thắng sỉ nhục Lưu Thiến và Dương Đông ở khắp mọi nơi, bây giờ sao Dương Đông có thể giúp cậu ta được?Lý Quốc Thắng lại bắt đầu cầu xin Lưu Thiến: "Lưu Thiến, hãy giúp tôi, cậu thuyết phục Dương Đông đi, hai cậu cùng giúp tôi đi mà". "Các bạn học ơi, mọi người đều là bạn của nhau mà, các bạn giúp tôi đi". Không ai nói gì, không ai giúp cậu ta, tất cả đều lạnh lùng ra mặt. Lưu Thiến lạnh lùng nói: "Lý Quốc Thắng, đây là kết cục của cậu. Ở bên một người phụ nữ khác ba tháng, rồi vứt bỏ tôi". "Đây là quả báo của cậu!""Hôm nay cậu hết lần này đến lần khác xúc phạm người tầng lớp thấp, xúc phạm những người nông dân, cậu nghĩ các bạn học sẽ giúp cậu sao?""Không có Lư Phi Phi, cậu chả là cái thá gì cả!"Ngay cả một vài bạn học có quan hệ đặc biệt tốt với Lý Quốc Thắng cũng không nói gì. Bây giờ Dương Đông và Lưu Thiến đang giúp họ, nếu họ nói đỡ, Dương Đông và Lưu Thiến không giúp họ nữa thì phải làm sao?Lúc này, Lý Quốc Thắng đã hoàn toàn tuyệt vọng, ngay cả can đảm đi chết cậu ta cũng có rồi. Lúc này, tôi nên ra mặt rồi. Tôi bước tới từ phía sau đám đông và nói với Lý Quốc Thắng: "Chi bằng thế này... Tôi cho cậu mượn hai mươi triệu tệ, cậu viết cho tôi giấy nợ, kết thúc chuyện hôm nay". Mọi người đều sững sờ, Lưu Thiến nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu. Lý Quốc Thắng nhìn tôi: "Trương Sơn Thành... cậu... cậu có hơn hai mươi triệu tệ?"Rõ ràng là cậu ta không tin tôi, những người khác càng không tin. Hơn nữa, trước đó Lý Quốc Thắng luôn sỉ nhục tôi, ngay cả khi tôi có tiền, tại sao tôi phải giúp Lý Quốc Thắng?Tất nhiên là tôi phải giúp, nếu không thì tổn thất tối nay giải quyết kiểu gì? Tên Lý Quốc Thắng này ngay từ đầu đã không có tiền, nếu thực sự gọi cảnh sát tới xử lý thì sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, đồ uống thức ăn ở đây đều có vấn đề. Làm to chuyện này đối với chúng tôi không có lợi gì cả, đương nhiên Lý Quốc Thắng không dám làm to chuyện lên. “Cậu nói xem?”, tôi cười nhạt: “Nếu cậu không đồng ý thì quên đi”. Lý Quốc Thắng trông vẫn còn nghi ngờ, nhưng cậu ta thà tin vào điều đó, bởi vì lúc này, không ai có thể giúp cậu ta ngoại trừ tôi. “Đồng ý, đồng ý chứ”, Lý Quốc Thắng vô cùng kích động: “Sơn Thành, cảm ơn cậu rất nhiều, chỉ cần cậu giúp tôi, khi nào có tiền, tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu!”Tôi hỏi: "Bây giờ cậu có bao nhiêu tiền? Trả lời thật lòng, không cần nói dối tôi". Lý Quốc Thắng nói: "Tôi có hơn ba triệu sáu trăm nghìn tệ trong thẻ. Cả ba thẻ đều nằm trong túi tôi, ngoài ra không còn tiền nào nữa. Tôi nói thật đấy. Tôi vẫn còn hơn bốn trăm nghìn cổ phiếu ở nước ngoài". Tôi nói: "Cổ phiếu thì không cần, cậu có bất động sản nào đứng tên mình không?"Lý Quốc Thắng nói: "Ở bên quê nhà tôi thì có. Bố mẹ và em gái tôi sống ở đó. Bố tôi còn sở hữu một chiếc Audi". Tôi nghĩ một hồi, tài sản của người già tốt hơn hết là không động đến. Tôi không thể làm việc quá tuyệt tình, không thể lấy luôn nhà của người khác, khiến họ không có chỗ để ở. Người đắc tội tôi là Lý Quốc Thắng, không phải bố mẹ cậu ta. Tôi nói: "Lấy hết thẻ trên người ra rồi đến quầy bar giải quyết". Lý Quốc Thắng ngoan ngoãn rút ví của mình ra, lấy ba tấm thẻ bên trong. Lý Cương lấy máy quẹt thẻ, quét toàn bộ ba triệu sáu trăm mấy nghìn tệ trong thẻ!