Đám đông ồ lên kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tới. Tiền tip khách cho là khi nào khách vui mới cho, lại còn có tiêu chuẩn?Mọi người nhỏ giọng bàn tán, Lý Quốc Thắng cười nói: “Nơi này cao cấp như vậy, không phải chỉ mười nghìn tệ thôi sao, xứng đáng mà!”Lư Phi Phi cũng lên tiếng: “Nơi này là nhà hàng cao cấp tôn quý, là câu lạc bộ tư nhân, phí mười nghìn tệ là hợp tình hợp lý”. “Quốc Thắng, chuyển khoản cho anh chàng này đi”. Lý Quốc Thắng vô cùng hào sảng lấy điện thoại chuyển khoản cho phục vụ. Nhân viên phục vụ cảm ơn hai người họ. Những người bạn học đều cảm thấy rất đau lòng, chỉ tiền tip thôi mà đã mười nghìn tệ, lừa đảo quá đi!Lý Quốc Thắng nói: “Mọi người đừng kinh ngạc, tiền là dùng để tiêu chứ làm gì. Tối nay thầy trò chúng ta tụ tập một nơi, tôi cũng mấy năm rồi không gặp mặt mọi người”. “Mọi chi phí tối nay để tôi trả”. “Lên món đắt nhất chỗ các anh đi!”Nhân viên phục vụ lấy thực đơn ra, nhưng Lý Quốc Thắng lại nói: “Không cần thực đơn, tôi chỉ cần món đắt nhất, ngon nhất. Rượu vang, rượu Tây, rượu trắng gì cho lên hết, hôm nay tôi phải uống cùng các bạn học không say không về!”Tôi chỉ đợi câu nói này của Lý Quốc Thắng, cho dù cậu ta không chọn món đắt nhất thì tôi cũng sẽ chọn!Nhân viên phục vụ hỏi: “Anh chắc chắn gọi món đắt nhất chứ?”“Thế nào?”, sắc mặt Lý Quốc Thắng lạnh đi, trả lời: “Sợ chúng tôi không trả nổi sao?”“Không phải, không phải”, nhân viên phục vụ vội vàng thanh minh: “Anh hãy yên tâm, sự phục vụ của chúng tôi nhất định là hạng nhất. Rượu và thức ăn của chúng tôi chắc chắn không có ở những nhà hàng khác”. “Chỉ là các vị đặt bàn gần sát, có hơn năm mươi người, chúng tôi cũng không thể nấu sáu bàn thức ăn trong chốc lát được. Bởi vì các anh chọn món đắt nhất, nấu rất công phu”. “Cho nên, mong các anh đợi cho ba tiếng, chúng tôi đảm bảo các món sẽ được chuẩn bị đầy đủ”. “Chúng tôi hợp tác với tám nhà hàng khác cùng làm, nhất định sẽ nấu xong”. Lý Quốc Thắng hỏi: “Ba tiếng? Có lâu quá không?”Lư Phi Phi lại nói: “Món ngon thật sự được làm trực tiếp thì ba tiếng là còn nhanh, chúng tôi có thể chờ”. Thầy giáo cũng lên tiếng: “Ba tiếng mà các bạn nói chắc chắn không phải ba tiếng sau mới lên hết các món, mà là lên từng món một, chúng tôi cũng từ từ trò chuyện, không vội”. Buổi họp lớp hôm nay thành ra như vậy, thật ra nhiều người đều thấy không vui. Nhân viên phục vụ rót trà, dọn mâm trái cây lên cho khách, nói mọi người chờ một chút, món ăn sẽ lên ngay. Tôi rời khỏi chỗ ngồi, nói là đến nhà vệ sinh, nhân cơ hội đến phòng làm việc phía sau tìm giám đốc Lý Cương. Lý Cương nhìn thấy tôi thì vội vàng nghênh đón nhiệt tình, lên tiếng chào: “Ông chủ…”“Không sao, ngồi đi, ngồi đi”, tôi kéo Lý Cương ngồi xuống ghế sofa, nói: “Gần đây làm ăn thế nào?”“Làm ăn rất tốt”, Lý Cương nói: “Bây giờ chúng ta đổi tài vụ thu chi, cũng đổi luôn vài người khác, mọi thứ ở nhà hàng đều bình thường. Lợi nhuận tháng trước của chúng ta là một triệu bảy trăm nghìn tệ”. Má ơi! Lợi nhuận!Tôi cứ bận suốt, không kiểm tra sổ sách, chỉ gọi mấy cuộc điện thoại cho Lý Cương hỏi tình hình kinh doanh. Bình thường không mấy ai ăn ở đây, chỉ thỉnh thoảng có một bàn, sao lại kiếm được nhiều thế chứ?Lý Cương giải thích với tôi, nhà hàng này trung bình một ngày có được vài vị khách, nhưng đều đến để bàn chuyện làm ăn, chi phí mỗi bàn đều trên trăm nghìn tệ!Trời ạ, đúng là nơi để nhà giàu chi tiêu, một bàn ăn tương đương hơn nửa năm tiền lương của người bình thường!“Làm cho tốt”, tôi nói: “Nếu đã lời được một triệu bảy trăm nghìn tệ thì cậu lấy trăm nghìn tệ tiêu đi, tôi thưởng cho cậu đấy”. Lý Cương ngẩn ra: “Ông chủ, sao có thể thế được? Lương tôi nhận được từ anh đã rất cao rồi. Sự dẫn dắt và tán thưởng của anh dành cho tôi, cả đời tôi vô cùng cảm kích, sao có thể lấy thêm tiền của anh được chứ?”“Đừng có nhiều lời như vậy, tôi bảo cậu lấy thì cậu cứ lấy”, tôi nói: “Rượu đắt nhất trong nhà hàng chúng ta có loại nào?”Lý Cương đáp: “Đắt nhất là rượu vang trăm mấy nghìn tệ một chai, rượu trắng hơn sáu mươi nghìn tệ”. Trời ạ, đắt vậy!“Không có loại nào đắt hơn nữa sao?”, tôi hỏi. Lý Cương bày tỏ không có, nhưng cậu ấy nói: “Món ăn ở chỗ chúng ta có tay gấu, nhung hươu, óc khỉ, tu hài, sừng tê giác, bướu lạc đà, cầy vòi mốc, bào thai báo…”“Dừng, dừng, dừng”, tôi cắt ngang: “Mấy con này không phải là động vật được bảo vệ sao? Ăn chúng không vi phạm pháp luật hả?”Lý Cương đáp: “Trên thế giới này chỉ cần có tiền, có cái gì mà không ăn được?”“Ông chủ, sở dĩ nhà hàng này không mở cho bên ngoài là bởi vì bán những món ăn quý giá này”. “Không được!”, tôi nói: “Sao chúng ta có thể làm ăn như vậy chứ? Nhỡ bị người ta điều tra thì phải làm sao? Chúng ta không được làm chuyện phạm pháp”. Lý Cương cũng rất bất đắc dĩ: “Cho dù chúng ta không làm thì cũng có người khác làm, không buôn bán thì sẽ không có tổn thương, nhưng những người có tiền kia đều thích ăn mấy thứ này”. “Có một số chuyện chúng ta không thể ngăn cản”. “Đương nhiên, những món này cũng được cung cấp có hạn, không thể nào mỗi lần khách đến là lại ăn mấy thứ này”. “Thật ra ban đầu tôi cũng không chấp nhận được, nhưng nhìn nhiều rồi thành quen”. Tôi cũng rất bất lực. Nếu ở thời cổ đại, săn bắn những động vật này không có ai quản, nhưng ở thời nay, những động vật này đều là động vật được quốc gia bảo vệ. Con người vì sở thích ăn uống của mình, sao mà chuyện gì cũng có thể làm ra được!Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: “Bán hết hàng tồn của nhà hàng đi, sau này không được bán những món đó nữa, có thể nghĩ cách khác thu hút khách hàng”. “Chuyện này…”, Lý Cương nói: “Nhiều người nghe tiếng mà đến ăn những món đồ quý hiếm ấy, nếu không có những món đó, e rằng sẽ không có khách tới nữa”. Mặc dù tôi là ông chủ, nhưng nói trắng ra, đây là nhà hàng do Âu Dương Bác mở, tôi vẫn phải bàn bạc chuyện này với Âu Dương Bác. Tôi không thể tự ý quyết định, bắt buộc Âu Dương Bác không bán những món này được. Tôi hỏi Lý Cương: “Chuyện này để sau từ từ bàn, đối với mấy người đến đây hôm nay, dù là món ăn hay thức uống hãy lên món ngon nhất, đắt nhất, phục vụ nhất định phải là tốt nhất”. “Cậu tính thử xem, sáu bàn này tổng cộng bao nhiêu tiền?”Lý Cương nói: “Nếu là món ăn thông thường cộng thêm rượu ngon thì một bàn khoảng mấy trăm nghìn tệ, sáu bàn là hơn năm triệu tệ”. Nghe tới giá cả, tôi hết sức kinh ngạc. Tôi hỏi: “Nếu lên những món mà vừa rồi cậu kể thì sao?”Lý Cương đáp: “Chuyện này… Bên chúng ta không có nhiều nguyên liệu đến vậy, với tình hình hiện tại, dự tính một bàn ba triệu tệ không thành vấn đề”. Má tôi ơi, một bàn ba triệu tệ, trời ạ!!Tôi nói: “Vậy thì cứ lên món theo tiêu chuẩn cao nhất, mang rượu cho mọi người trước đi”. Tôi dặn dò hết mọi thứ xong rồi ra ngoài. Các bạn học đều bắt đầu trò chuyện, lôi kéo quan hệ, bàn công việc, hình như đã quên hết chuyện vừa rồi, bầu không khí dần trở nên sôi nổi. Thầy giáo kể về chuyện ở trường trước kia, trên mặt cũng hiện lên nụ cười. Những món đơn giản bắt đầu được mang lên, rượu vang, rượu trắng, thức uống được đưa lên từng bàn. Mỗi bàn đều có một nhân viên phục vụ đứng bên, sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào.