Diệp Trần Mặc ngồi trên chiếc ghế cao, dáng vẻ ung dung nhưng ánh mắt sắc như dao, khóa chặt lên người Lâm Uyển Hi. Hắn không phải loại người dễ dàng bị thuyết phục, nhưng sự tự tin trong lời nói của nàng khiến hắn hứng thú. "Vậy, ngươi định trao đổi gì với ta?" Giọng hắn trầm thấp, mang theo sự uy hiếp khó lường. Lâm Uyển Hi khẽ cúi đầu, nhưng không hề sợ hãi. Nàng ngẩng lên, ánh mắt kiên định đối diện hắn: "Ta biết Tứ hoàng tử đang ngấm ngầm cấu kết với các thế lực ngoại bang. Nếu tin này bị lan truyền, ngài nghĩ Hoàng thượng sẽ xử lý hắn thế nào?"Diệp Trần Mặc nhếch môi, nụ cười lạnh lùng hiện rõ: "Đây không phải tin mới. Nhưng chứng cứ đâu?"Lâm Uyến Hi mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một cuộn giấy nhỏ. Nàng tiến lên vài bước, đặt cuộn giấy lên bàn trước mặt hắn. "Đây là danh sách những kẻ thân tín của Tứ hoàng tử đã bí mật gặp gỡ sứ giả ngoại bang trong thời gian qua. Ngài có thể kiếm tra để xác thực. "Diệp Trần Mặc nhướng mày, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén. Hắn cầm cuộn giấy, mở ra xem xét. Càng đọc, nụ cười trên môi hắn càng thêm sâu, nhưng cũng lạnh lẽo hơn. "Lâm Uyển Hi, ngươi điều tra được những thứ này từ đâu?" Hắn nhìn nàng, giọng điệu pha chút ngờ vực. "Vương gia, ngài nghĩ ta sẽ để mình lại rơi vào tình cảnh như kiếp trước sao?" Nàng nhấn mạnh từng chữ, giọng nói mang theo sự chắc chắn. "Ta biết mình cần phải làm gì để bảo vệ gia tộc và bản thân. "Diệp Trần Mặc khép lại cuộn giấy, đặt nó xuống bàn. Hắn im lặng trong giây lát, như đang cân nhắc điều gì. "Ngươi muốn ta làm gì?" Cuối cùng, hắn lên tiếng, ánh mắt sâu thằm khó dò. Lâm Uyễn Hi tiến thêm một bước, giọng nói rõ ràng: "Ta cần ngài hỗ trợ ngăn chặn Tứ hoàng tử trước khi hắn kịp hành động. Đồng thời, ta muốn gia tộc Lâm được bảo toàn khi mọi chuyện kết thúc. "Diệp Trần Mặc cười nhạt, tựa lưng vào ghế. "Ngươi nghĩ ta là loại người giúp đỡ không công sao?"Lâm Uyển Hi không né tránh, nàng bình tĩnh đáp: "Ta không mong đợi sự giúp đỡ miễn phí. Một khi Tứ hoàng tử bị lật đổ, ngài sẽ trở thành người có thế lực lớn nhất trong triều. Đó không phải điều ngài muốn sao?"Diệp Trần Mặc nhìn nàng, ánh mắt đầy suy tính. "Ngươi rất thông minh, Lâm Uyển Hi. Nhưng ngươi cũng biết. canh bạc này rất nguy hiểm. Nếu ta đồng ý, ngươi sẽ phải hoàn toàn nghe theo lệnh ta. "Lâm Uyển Hi mỉm cười, cúi đầu: "Nếu đó là điều kiện của ngài, ta sẵn sàng chấp nhận. "Sau khi rời khỏi phủ vương gia, Lâm Uyển Hi không quay về ngay. Nàng chọn đi dạo một vòng quanh kinh thành. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa nhài thoang thoảng, khiến lòng nàng có chút nhẹ nhõm hơn. "Tiểu thư, người có thật sự tin tưởng Vương gia không?" Tiểu Mai khẽ hỏi, ánh mắt lo lắng nhìn nàng. Lâm Uyển Hi khẽ lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự kiên quyết: "Ta không cần phải tin ai cả, Tiểu Mai. Điều duy nhất ta tin là mục tiêu của mình. "Tiểu Mai im lặng, nhưng lòng vẫn không khỏi bất an. Nàng biết, tiểu thư của mình đã thay đổi quá nhiều, không còn là cô gái ngây thơ trước kia nữa. Nhưng liệu sự kiên cường này có đủ để đối mặt với những âm mưu nguy hiểm đang chờ đợi hay không?Trong khi đó, tại phủ vương gia, Diệp Trần Mặc ngồi trong phòng, ánh mắt chăm chú nhìn cuộn giấy trên bàn. "Lâm Uyển Hi. . " Hắn lẩm bẩm, nụ cười lạnh lùng hiện lên trên môi. Hắn đứng dậy, bước ra ngoài. Gió đêm thổi qua làm vạt áo hắn khẽ tung bay, tựa như bóng dáng của một vị thần chết. "Người đâu. "Một bóng đen từ trong góc tối xuất hiện, quỳ xuống trước mặt hắn. "Đi điều tra tất cả những gì liên quan đến Lâm Uyển Hi trong thời gian gần đây. Ta muốn biết nàng ta còn giấu điều gì. ""Vâng, thưa Vương gia. "Bóng đen lập tức biến mất, để lại Diệp Trần Mặc đứng lặng trong bóng tối. Ánh mắt hắn lóe lên một tia nguy hiểm. "Lâm Uyển Hi, ngươi nghĩ rằng chỉ với chút thông tin này đã có thể nắm được ta sao? Canh bạc này, ta sẽ xem ai thắng, ai thua.