Ánh chiều tà nhẹ nhàng buông xuống, nhuộm vàng cả căn phòng rộng lớn. Lâm Uyển Hi đứng bên cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài, nơi những cánh chim chao lượn trên bầu trời. Hôm nay, trong tâm trí nàng có nhiều suy nghĩ hơn mọi ngày. Những lời của Diệp Trần Mặc vang lên trong đầu nàng, như một lời cảnh tỉnh sâu sắc. Quyền lực, sự tính toán, mọi thứ đều đang xoay vần một cách nhanh chóng. Nàng không thể lùi bước. Lâm Uyến Hi biết răng, chính mình đang đứng giữa một ngã rẽ quan trọng, và lựa chọn nàng làm sẽ quyết định số phận của gia tộc Lâm và những người xung quanh. Từng bước đi, từng quyết định phải thật thận trọng. Nhưng có một điều nàng hiểu rõ hơn bao giờ hết: nàng không thể tiếp tục như kiếp trước, không thể cứ thế để những thế lực xung quanh thao túng mình. Một tiếng gõ cửa vang lên phá tan sự im lặng trong phòng. "Tiểu thư, vương gia đến. " Giọng người hầu vang lên từ ngoài cửa. Lâm Uyển Hi quay lại, ánh mắt không giấu được sự bất ngờ. Mặc dù nàng đã quen với sự xuất hiện của Diệp Trần Mặc, nhưng không ngờ hắn lại đến vào lúc này. Dù sao, mối quan hệ giữa hai người vẫn còn nhiều điều chưa thể rõ ràng, mỗi lần gặp mặt đều có một bầu không khí nặng nề lạ thường. Nàng gật đầu ra hiệu cho người hầu lui ra ngoài, rồi chậm rãi bước về phía cửa. Khi cánh cửa mở ra, Diệp Trần Mặc đã đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng nhưng cũng có điều gì đó không dễ nhận ra trong đó. "Vương gia, sao lại đến vào giờ này?" Lâm Uyển Hi hỏi, giọng điệu vẫn thản nhiên như thường lệ, nhưng đôi mắt nàng không giấu được sự thắc mắc. Diệp Trần Mặc không trả lời ngay lập tức mà chỉ bước vào trong, ánh mắt lướt qua những đồ vật trong phòng. "Ngươi không lo lắng sao?" Cuối cùng, hắn lên tiếng, giọng nói vẫn mang nét lạnh lùng. "Lo lắng về gì?" Lâm Uyển Hi hơi nhíu mày, vẫn không hiểu ý hắn. "Lo lắng về những quyết định ngươi sắp phải đưa ra. " Diệp Trần Mặc nhìn thẳng vào nàng, giọng điệu mang theo sự sắc bén, như muốn tìm hiểu sâu thẳm trong tâm hồn nàng. "Chúng ta đều có quá khứ, nhưng quá khứ đó không thể quyết định tương lai. Ngươi phải hiểu rõ điều đó. " Lâm Uyển Hi im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "Vương gia, ta không giống trước kia. Kiếp này, ta sẽ không để mình bị mắc vào những sai lầm đó nữa. "Diệp Trần Mặc nhìn nàng, đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thấu mọi lớp phòng vệ mà nàng dựng lên. Hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi đến chiếc bàn, ngồi xuống và bắt đầu lật những cuốn sách trên bàn. Lâm Uyển Hi cũng không vội lên tiếng mà đi đến một chiếc ghế đối diện, ngồi xuống. Nàng cảm nhận được không khí giữa hai người vẫn luôn đầy những điều chưa nói. Diệp Trần Mặc và nàng, dù có mối quan hệ thế nào, nhưng vẫn còn quá nhiều bí mật chưa thể giải mã. Không gian trong phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng lật trang sách của Diệp Trần Mặc vang lên đều đặn. Lâm Uyển Hi không thể không nghĩ đến những gì hắn vừa nói. Những quyết định nàng sẽ đưa ra không chỉ ảnh hưởng đến chính bản thân nàng, mà còn liên quan đến gia tộc Lâm, đến mối quan hệ với Diệp Trần Mặc và những người xung quanh. Những lựa chọn này, dù thế nào đi nữa, cũng không thể chỉ dựa vào cảm tính. Một lúc lâu sau, Diệp Trần Mặc đặt cuốn sách xuống và nhìn Lâm Uyển Hi. "Ngươi sẽ làm gì tiếp theo? Ta đã thấy ngươi có thể tự mình xử lý mọi thứ. Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở, không phải mọi thứ đều dễ dàng như vậy. "Lâm Uyển Hi không vội đáp mà chỉ nhìn hắn. Ánh mắt của nàng vẫn tràn ngập sự kiên định. "Ta sẽ làm theo những gì ta nghĩ là đúng. Và ta sẽ không để mình bị ai đó lợi dụng nữa. "Diệp Trần Mặc không phản ứng gì thêm, hắn chỉ gật đầu nhẹ. "Tốt. Vậy thì, ta chỉ có thể chúc ngươi thành công. "Lâm Uyển Hi cảm nhận được rằng, mặc dù Diệp Trần Mặc có vẻ lạnh lùng và xa cách, nhưng trong ánh mắt hắn lúc này, có lẽ là sự tôn trọng đối với quyết định của nàng. Tuy nhiên, nàng vẫn cảm thấy một sự căng thẳng chưa thể giải quyết. Diệp Trần Mặc đứng dậy, bước ra cửa mà không quay đầu lại. "Ngươi nhớ kỹ, ta sẽ luôn ở đây, nếu ngươi cần. "Lâm Uyển Hi không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu. Nàng biết rằng, dù muốn hay không, những sự lựa chọn trong tương lai sẽ không bao giờ dễ dàng. Nhưng nàng sẽ không ngừng bước đi, vì nàng đã hứa sẽ không để lịch sử tái diễn. Khi Diệp Trần Mặc rời đi, không khí trong phòng lại trở nên yên tĩnh, nhưng Lâm Uyển Hi cảm nhận được một sự thay đổi trong lòng. Những lời của Diệp Trần Mặc vẫn còn vang vọng, nhưng nàng biết, giờ là lúc nàng phải đối mặt với những thử thách thật sự.