"Ừm... tớ đã quyết định rồi""Cậu ấy là người đã cứu tớ, cậu ấy là ân nhân của tớ""Tớ nợ cậu ấy 1 mạng"Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Ngọc Á Hiên, Thái Khôi Nguyên và Khánh Vỹ Tĩnh nhìn nhau rồi nói"Được rồi... bọn tớ sẽ đi chung""Trước hết làm thủ tục nhập viện cho Anh Tuấn đã""Ừm"Sau khi làm hết thủ tục, thì Thái Khôi Nguyên ở lại phòng bệnh để đợi Kiệt Anh Tuấn tỉnh lạiCòn 2 người Khánh Vỹ Tĩnh và Ngọc Á Hiên đi tới nhà của Kiệt Anh Tuấn/Bước đi/"Vỹ Tĩnh này""Hả?""Cậu và Khôi Nguyên, rất thân với Anh Tuấn sao?" "Sao cậu lại hỏi vậy?""Vì lúc cậu biết Kiệt Anh Tuấn xảy ra chuyện, vẻ mặt cậu lúc đó rất căng thẳng""Cả Khôi Nguyên cũng vậy"Khánh Vỹ Tĩnh lắc đầu đáp"Đơn giản vì bọn tớ là bạn bè""Cậu biết không... nhìn vào cậu ấy""Tớ lại nhìn thấy bản thân mình hồi nhỏ""Không bạn bè, ngày qua ngày chỉ lủi thủi 1 mình""Nhưng khi gặp các cậu ấy thì tớ mới nhận ra""Có bạn bè thân thiết nó lại vui như thế nào""Thế nên tớ rất trân trọng những mối quan hệ này""Chưa kể Anh Tuấn là một bạn rất tốt""Cậu ấy rất hiền và tốt tính""Dường như tớ chưa thấy cậu ấy tức giận bao giờ"/Anh Tuấn... cậu ấy như vậy sao/"Chúng ta sắp tới rồi"Khi đến nơi, đó là một căn trọ đã xuống cấp rất nhiều "Đây. . là nơi cậu ấy sống sao?""Ừm... tớ và Khôi Nguyên đã đến đây mấy lần rồi""Mẹ của cậu ấy rất tốt""Gia đình cậu ấy rất nghèo, cậu ấy và mẹ luôn dựa vào nhau để sống""Anh Tuấn... cậu ấy luôn phải làm nhiều công việc khác sau để phụ mẹ"/Nhớ lại/"Này Vỹ Tĩnh, kia không phải là Kiệt Anh Tuấn của lớp ta sao?""Cậu ấy đang làm thêm sao, chỉ mới tan học thôi mà"Ngọc Á Hiên nghe xong, vẻ mặt của cô trầm xuống"Á Hiên... cậu có chắc là sẽ nói với mẹ cậu ấy chứ"Nghe vậy, Ngọc Á Hiên nắm chặt lấy tay, tiến tới gõ cửa/Ting... ting... ting/Một lát sau, mẹ của Kiệt Anh Tuấn mở cửa"A... là cháu sau Vỹ Tĩnh, Anh Tuấn nó đã ra khỏi nhà sáng nay rồi""Cháu chào cô, thật ra... bọn cháu tới đây là có việc muốn nói"Mẹ của Kiệt Anh Tuấn lúc này chú ý tới Ngọc Á Hiên"Còn... cô bé này là... ""Cháu chào cô, cháu tên là Ngọc Á Hiên ạ""Là bạn của Kiệt Anh Tuấn ""Ồ... ra là bạn của Anh Tuấn sao?""Thằng bé có thể làm bạn được với cô bé xinh đẹp như con""Nó đúng là có phúc"Sau đó Khánh Vỹ Tĩnh và Ngọc Á Hiên được mẹ của Kiệt Anh Tuấn mời vô nhà ngôi"Thế mấy đứa định nói gì sao?"Lúc này Khánh Vỹ Tĩnh và Ngọc Á Hiên đều im lặng khiến cho mẹ của Kiệt Anh Tuấn có chút khó hiểu"Thật... thật ra""Thật ra... Anh Tuấn cậu ấy""Anh Tuấn nó làm sao?"Lúc này Ngọc Á Hiên đã rưng rưng nước mắt"Anh Tuấn, cậu ấy gì cứu cháu đã xảy ra tai nạn"Mẹ của Kiệt Anh Tuấn lúc này khi nghe được con trai mình đã xảy ra chuyện, đôi tay run rẩy"Cháu... cháu... nói gì""Anh Tuấn nó... nó làm sao?"Lúc này Khánh Vỹ Tĩnh mới lên tiếng"Dì... dì bình tĩnh, thật ra"Lúc sáng ở ngoài công viên đã xảy ra một vụ tai nạn""Chiếc xe tải mất lái đã lao nhanh tới Ngọc Á Hiên đây""Kiệt Anh Tuấn, cậu ấy liền thấy đã không ngần ngại lao tới cứu cô ấy"Mẹ của Kiệt Anh Tuấn nhìn sang Ngọc Á Hiên đang cúi mặt khóc"Vậy... Anh Tuấn nó... nó có làm sao không, bây giờ nó đang ở đâu?"Khánh Vỹ Tĩnh nhìn sang Ngọc Á Hiên, vẻ mặt cậu nghiêm trọng nói"Anh Tuấn... không sao ạ, nhưng cậu ấy đã bị mất 1 chân""Vì chiếc xe tải đấm nát chân trái của cậu ấy"Nghe đến đây mẹ của Kiệt Anh Tuấn suy sụp, miệng cô run rẩy, nước mắt cũng đã chảy ra từ 2 khoé mắt"Không... con tôi""Anh Tuấn... con tôi"Ngọc Á Hiên lúc này đến cạnh mẹ Kiệt Anh Tuấn"Cô... cháu xin lỗi, là tại cháu khiến cậu ấy xảy ra chuyện""Cháu thật sự xin lỗi""Dẫn cô tới đó""Mau dẫn cô tới chỗ thằng bé"Sau đó cả 3 người vội vã chạy tới bệnh viện/Ở phòng bệnh//Mơ hồ/"Đau... đau quá""Đây là đâu chứ?""Mình không con cảm giác gì cả""Anh Tuấn?"ỉnh lại rồi"--------