“Đến lúc đó, cũng cho ta một ít. ”Lý Trường Sinh xoa xoa tay, nhếch miệng cười không ngừng, hắn ta cũng muốn lấy máu của Kỳ Lân Hồng Hoang. "Ai thấy thì có phần. "Diệp Thành cười thầm, mở sách cổ ra. Quyển sách cổ do Cửu Trần đưa chứa không dưới 500 các chủng tộc Hồng Hoang, có hơn một nửa trong số đó hắn chưa bao giờ nghe nói đến. Tuy nhiên, trên đường đi cũng chưa từng thấy những chủng tộc này gây rối, nếu là được Kỳ Lân Hồng Hoang đưa thì chắc chắn đáng tin cậy. “Tiếp theo đi đâu!”Lý Trường Sinh đu trên miệng lò. "Huyền Hoang. " Diệp Thành cất quyển sách bí mật đi, đi thẳng hướng đông bắc. Không biết khi nào, tên Quỳ Ngưu đã tỉnh lại, mặt đen như than cốc, cho đến bây giờ, hắn ta vẫn không biết... vì sao lại bị đánh. Diệp Thành nhìn hắn ta một cái, cũng không buồn quan tâm, dám nghĩ tới tức phụ của ta, ngươi đáng bị đánh, ta còn muốn... còn muốn đánh ngươi. Quỳ Ngưu có vẻ bối rối, nhưng Lý Trường Sinh lại hiểu rõ. Hiển nhiên, mối quan hệ giữa Dao Trì và Diệp Thành chắc chắn không bình thường. . Đáng thương cho Quỳ Ngưu, sức chiến đấu không yếu, nhưng đầu óc. lại không sáng suốt, vẫn còn kém hơn Lý Trường Sinh. Sau khi Diệp Thành rời đi, lại là một tháng nữa, mang theo gió bụi. Đường về Huyền Hoang còn rất xa, chủ yếu là do giết chóc bị chậm trễ nhiều thời gian nên mới để lỡ hành trình trở về. Tháng này, tỉnh không rất náo nhiệt, bởi vì sự giết chóc của Diệp Thành khiến cho Hồng Hoang nổi giận, phái cường giả tìm kiếm hắn khắp tỉnh không. Danh tiếng của Trần Dạ truyền khắp tỉnh không, mỗi khi nhắc tới cái tênnày, tu sĩ của Chư Thiên sẽ hưng phấn, máu trong người sục sôi. Hãy thử tưởng tượng, nếu ở Chư Thiên có thêm vài nhân vật tàn nhãn như Trần Dạ gây rối khắp nơi thì các đại tộc Hồng Hoang còn dám kiêu ngạo như vậy sao?Điều đáng tiếc là đến bây giờ vẫn chưa có ai... liên tưởng Trần Dạ với Diệp Thành, cũng không ai biết Diệp Thành đã trở lại. “Lão Thất, phía trước có người của đại tộc Hồng Hoang. " Trong tỉnh không, Diệp Thành đang đi tới, Quỳ Ngưu thò đầu ra khỏi lò. "Ta nhìn thấy. " Diệp Thành mỉm cười nhìn về phương xa. Ở đó có một ông lão, mặc mãng bào, có ba mắt và mái tóc màu đỏ như máu, một Đại Thánh chân chính, khí chất Hồng Hoang rất mạnh. "Đó là cái gì vậy!" Lý Trường Sinh cũng tiến lại gần miệng lò, mặc dù nhìn thấy người, nhưng tầm mắt không đủ tốt, nhìn không thấu. “Đẳng Xà. ” Quỳ Ngưu đáp: “Nó là loại rắn lớn nhất thế giới, kích thước của nó thậm chí còn lớn hơn cả Thương Long. ”"Lớn hơn Thương Long?" Lý Trường Sinh ngạc nhiên không khỏi gãi đầu: "Vậy tại sao lại gọi là Đằng Xà mà không gọi là Đằng Long!" "Để bảo vật lại, ta sẽ tha mạng cho ngươi. " Diệp Thành vừa đến còn chưa kịp lên tiếng thì Đăng Xà Đại Thánh đã nói thẳng. "Có phải tất cả Đằng Xà đều kiêu ngạo như vậy không?” Diệp Thành nhướn mày. “Chiếc nhẫn ban chỉ trên tay hắn khá tốt, lát nữa cướp lấy nó cho ca. ” Quỳ Ngưu đu trên miệng lò nhìn chằm chằm. “Ta thích chiếc vòng tay bằng thép trên cổ tay hắn. ” Lý Trường Sinh cũng nói. “Nào nào, tối nay chúng ta bắc nồi sắt lên bếp và ăn canh Đằng Xà nhé.