Sau khi các vị lão tổ đi rồi, Diệp Thành ngồi bệt xuống đất, sắc mặt có hơi tái nhợt, ở khóe miệng còn dính máu. Sở Linh hốt hoảng vội chạy đến, tay ngọc đặt ở sau lưng Diệp Thành, dẫn đường cho tinh nguyên, có một tia nguyên phương căn nguyên, nhưng lại hóa phản phệ. cười. “Vẫn là tức phụ đối xử tốt với ta”. Diệp Thành nhếch miệng “Ba hoa”. Sở Linh cười nhạt, nhẹ nhàng thu tay ngọc lại. Diệp Thành mỉm cười, rót một ngụm rượu, khoanh chân ngồi xuống. Sau đó, lập tức thấy hắn lấy ra một cái bình ngọc, từ trong bình ngọc lấy ra ba giọt máu vàng trộn lẫn với từng sợi đế uy, đây chính là căn nguyên huyết Đế Hoang, bị Diệp Thành dung nhập vào bên trong cơ thể. Còn có hai ngày, hắn cần có máu Đế Hoang để thêm vào trong cơ thể, giúp hắn thông linh với cường giả ở Minh Giới, chống lại phản phệ của bí thuật. Hắn hơi hơi nhắm mắt lại, trông như một lão tăng đang ngồi thiền, được bao phủ bởi kim sắc thần huy, toàn thân tràn đầy tiên khí, dị thường bàng bạc tinh thuần, dị tượng phác họa, hỗn độn đạo thi thoảng lại hiện ra bên ngoài, vô cùng huyền diệu. “Ngươi nói xem, đám người Diêm La có thể mang Đế Binh đến đây hay không?”. Nhìn thoáng qua Diệp Thành, Minh Tuyệt lại nhìn về phía Bạch Chỉ. “Minh Đế từng nói, Đế Binh của Minh Giới không thể rời đi quá nhiều”. Bạch Chỉ nhẹ giọng nói: “Cho dù có đem theo, cũng chỉ có thể mang theo không quá ba”. Bên trong địa cũng rời vào im lặng, mà bên ngoài lại ẩn chứa sự hỗn loạn. Theo chỉ thị của Diệp Thành, các lão tổ của các đại pháo đã phải cường giả ra, đi đến các đại cổ thành trước, từng người tìm được mục tiêu của mình. Đại quân của Linh Giới cũng đang bí mật tập kết, để tránh rút dây động rừng, mọi hành động đều tiến hành cực kỳ bí mật, tất cả những gì họ cần chỉ là một tia lôi đình. Ngày đêm thay đổi, nhật nguyệt luân hồi, trong chớp mắt đã trôi qua hai ngày. Chờ cho đến ngày thứ ba, mới thấy đôi mắt nhắm lại của Diệp Thành đột nhiên mở to rồi khép lại, hai tia sáng bắn ra từ trong mắt xuyên thủng vách tường. Dung nhập ba giọt máu của Đế Hoang, chi tinh của hắn bàng bạc như biển, mênh mông như sông nước, ngay cả con ngươi cũng đều hóa thành kim sắc. “Đều đang đợi lệnh của ngươi, nhanh lên, ta thật sự chờ đến ngứa tay rồi”. Minh Tuyệt hung hăng vặn vẹo cổ, mắt thần rực rỡ. Hắn đã mặc áo khoác, Sở Linh và Bạch Chỉ cũng mặc thêm chiến y, thật sự đúng là anh tư táp sảng, giống như một nữ tướng quân. Diệp Thành gật đầu, hít sâu một hơi, cắt ra một giọt máu, treo lơ lửng giữa không trung, sau đó ấn động ấn quyết. Sau khi ấn quyết dừng lại, mặt đất lại ong ong rung chuyển, từng thạch quan cổ xưa nổi lên từ bên dưới lòng đất, bên trên mỗi cái quan tài đều khắc đầy phù văn. Số lượng không hề ít, chừng hơn ba trăm, lộ ra một tia uy nghiêm Chuẩn Đế, cũng chưa kể, hơn ba trăm quan tài đá đều chứa Chuẩn Đế. “Tên này điên rồi, một hơi có thể thông linh đến hơn ba trăm Chuẩn Đế”. Minh Tuyệt nhếch miệng. “Liều mạng như vậy?”, Bạch Chỉ cau mày nhìn về phía Diệp Thành. Tay ngọc của Sở Linh nắm chặt, trong mắt tràn đầy lo lắng, thật sự đau lòng. Hai lần Thiên Ma xâm lấn, có lần nào mà hắn không liều mạng đâu, lần thứ ba cũng giống hệt như vậy, điên cuồng đến mức không màng đến tính mạng. Lại nhìn sang Diệp Thành, dáng vẻ hiện tại của hắn, thật sự có hơi dọa người. Thánh thể nứt ra rồi, máu tươi từ trong khe hở chảy ra, còn có thể nghe được tiếng xương cốt đứt gãy, sắc mặt của hắn đã tái nhợt như tờ giấy, gân xanh trên trán lộ ra ngoài, tơ máu che kín mắt. Cũng may đã có máu của Đế Hoang thêm vào, bằng không, một hơi thông linh ba trăm Chuẩn Đế, trong nháy mắt đã đủ để cho hắn thân tử đạo tiêu. Kiên trì của hắn, cuối cùng cũng đã có hồi báo, hơn ba trăm quan tài đã hoàn toàn hiện ra, sau đó nắp quan tài được mở ra, một bóng người hiện ra, đứng ở trước nhất, chính là Thập Điện Diêm La. Diệp Thành phun máu, lung lay, suýt nữa đã ngã quỵ trên mặt đất. Không cần nghĩ nhiều, hắn mở bá thể, sức hồi phục bá đạo của mình, vết thương nhanh chóng lành lại, hắn nhanh chóng nhét một đống đan lớn vào miệng. “Chưa nhìn thấy ai điên cuồng như vậy!”. Thập Điện Diêm La lần đầu tiên sống lại, không ngừng thở dài, Diệp Thành thật sự làm được. “Đó chính là Nhận Giới sao?” Lần đầu tiên Chuẩn Đế Minh giới đến Nhân Gian, có hơi tò mò, từ trong địa cung nhìn xuyên qua bên ngoài. Khi Diêm La trở về, đã sớm nói đến kết quả, vẫn chưa có quá nhiều khiếp sợ, Linh Vực và Minh Giới vẫn có rất nhiều bất đồng, nguyên khí có khác biệt, lại không có đại đế đạo áp chế. “Diêm La, có mang Đế Binh không?”, Minh Tuyệt đưa thêm tinh nguyên cho Diệp Thành, sau đó cười hắc hắc không ngừng liếc nhìn về phía Tần Quảng Vương. “Ta sẽ không làm mất đi uy danh của Minh Giới”. Tần Quảng Vương cười nói, phất tay tạo ra ba tia tiên quang, dung nhập vào trong cơ thể của đám Bạch Chỉ. Một viên đế đạo thần châu, một tấm tiên kính, một thanh tiên kiếm, đề là Cực Đạo Đế Khí, lần này Minh Đế thật sự đã làm ra đại quyết đoán. Cái này, tuy địa cung có sức cất chứa vạn người, nhưng lại thật đông đúc. Nhóm Diêm La thật sự hung hãn, trực tiếp đá văng cửa, bên ngoài rộng lớn, làm gì phải chen chúc, tuy là Linh Vực, ông đây cũng là Diêm La, nếu dám không nghe lời, lại trở về thu thập các ngươi. “Cũng không khác biệt lắm”. Diệp Thành cuối cùng cũng thu lại thần thông, nhét ba viên đan tám vân nhét vào trong miệng, tận lực khôi phục lại. “Đi thôi”. Minh Tuyệt xoay người. “Nghẹn đến mức phát ốm rồi”.