Thấy Thiên Ma tóc màu máu bộc lộ rõ bản tính, cũng không che đậy cảnh giới tu vi nữa, Diệp Thành không khỏi cảm thán một tiếng, đây cũng quá điên cuồng rồi. Phải biết rằng, đây là Linh Vực không phải là địa bàn của Thiên Ma. Nếu như một bước bất cẩn chọc phải cường giả, không bị một đám người đánh mới lạ, Thiên Ma là kẻ thù chung của cả Chư Thiên Vạn Vực đó. Nhưng lão ta thì hay rồi, đang yên đang lành hỏi cũng chưa hỏi liền bật chế độ hack. Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị rất nhiều lý do thoái thác, nhưng bây giờ xem ra hắn nghĩ quá nhiều rồi, đối với Thiên Ma phải dứt khoát một chút. “Đúng là máu tươi tuyệt vời”. Thiên Ma mái tóc màu máu cười hung ác, liếm đầu lưỡi đỏ lòm, đôi mắt tham lam nhìn Diệp Thành. “Ta đến đây để uống trà, đừng hòng dọa ta”. Diệp Thành ngoáy tai, đứng ở đó như không có chuyện gì xảy ra. “Nhưng ngươi đã đến nơi không nên đến”. Thiên Ma cười âm u. Vừa dứt lời, lão ta đột nhiên vươn bàn tay to lớn tóm lấy Diệp Thành, theo lão, chỉ một vị thánh nhân mà thôi giơ tay lên là có thể trấp áp hắn. Diệp Thành cười lạnh, bước lên phía trước, hòa vào Đế Đạo Thần Uy, một quyền đấm vỡ chưởng đó. Thiên Ma tóc màu máu rên lên một tiếng, lùi về sau, một chân đạp nứt vùng đất lớn, xương bàn tay ngay lập tức nổ tung, khóe miệng cũng chảy máu tươi. “Có vui không?”, Diệp Thành nhàn nhã cười, khá có hứng thú. “Cực Đạo Đế Binh”. Đôi mắt của Thiên Ma màu máu đỏ thành một mảng, nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, cuối cùng nhìn ra được một chút manh mối. Ngoài ra, lão ta còn mơ hồ ngửi thấy được sát khí của đế, chỉ có người từng giết Đại Đế mới có loại sát khí như vậy. Nói cách khác, vị đứng trước mặt chính là thánh thể Diệp Thành. Trong chốc lát, lão ta đã nghĩ thông suốt hơn rất nhiều, ban ngày Diệp Thành đến quán của lão ta uống trà, không phải là ngẫu nhiên, nhất định đã phát hiện ra điều gì đó. Vậy nên mới có chuyện đêm nay, Diệp Thành đến đây là muốn tiêu diệt lão ta. Nghĩ đến đây, Thiên Ma tóc màu máu không nói thêm gì nữa, tức tốc chạy trốn. Ẩn nấp ở Linh Vực lâu như vậy, sao có thể không biết danh tiếng của Diệp Thành, Hoang Cổ Thánh Thể thân mang Đế Binh, lão ta tuyệt đối không phải đối thủ của hắn. Ngay cả Ma Đế cũng bị giết hai lần, đủ để chứng minh Diệp Thành rất đáng sợ, dám một thân một mình đến đây chắc chắn đã nắm chắc mười phần. Cảnh tượng Thiên Ma cấp Chuẩn Để chạy trốn thực sự quá nực cười. Diệp Thành chỉ là thánh nhân, chỉ bằng một chiêu có thể dọa một vị Chuẩn Đế bỏ chạy, sức mạnh tràn đầy. Thiên Ma tóc màu máu bỏ chạy, Diệp Thành cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không đuổi theo. Ngay lập tức, ngoài viện vang lên một tiếng ầm ầm, Thiên Ma lại quay trở về rồi, không phải tự mình lão ta quay trở lại mà là bị đánh quay về. Không biết là do xui xẻo hay là chạy quá nhanh không nhìn đường, vừa ra khỏi tiểu viện đã đụng phải một bàn tay to lớn. Một tát đó đánh vào mặt lão, đầu kêu ong ong. Chưa kịp đợi lão ta ổn định cơ thể, đã nhìn thấy một chùm ánh sáng khác từ trên trời rơi thẳng xuống, đụng trúng đỉnh đầu của lão ta không nghiêng không lệch. Đó là tiên pháp niêm phong, do năm vị Diêm Diêm hợp lực tế ra, Chuẩn Đế Thiên Ma thì thế nào, cũng không thể thoát khỏi sự giam cầm của bọn họ. Mọi người đều ở trong sấm chớp, một vị Thiên Ma Chuẩn Đế bị năm đại Diêm La trấn áp ngay tại chỗ, không thể cử động. Một bộ phận phía sau ở góc cổ thành cũng có tiếng ầm ầm. Xa xăm, từng đống hoang tàn đổ nát, có một vị Thiên Ma tóc tím vô cùng nhếch nhác, bị năm vị Diêm La khác thi pháp niêm phong. Đó là một vị Thiên Ma Chuẩn Đế khác ẩn nấp ở đây,ông chủ trung niên của quầy hàng lúc ban ngày, chính là lão ta, cũng khó thoát khỏi trấn áp. Động tĩnh như vậy, lại trong màn đêm tĩnh mịch, khó có thể không kinh động tứ phía, rất nhiều người từ trên giường đứng dậy, thò đầu ra nhìn. “Chuyện gì xảy ra, tiếng nổ từ đâu tới”. Có người kinh ngạc. “Có khí tức của Chuẩn Đế, không chỉ một vị, chuyện gì xảy ra?”, ông già tu vi cao thâm không khỏi trầm ngâm. “Thế giới của cường giả chúng ta không hiểu, tám phần là lại đánh nhau rồi”. Trong những tiếng nghị luận, Thiên Ma tóc màu nâu và Thiên Ma tóc tím đã bị áp giải vào tiểu viện mà Diệp Thành đã thuê, cá người đều bị niêm phong. Sở Linh có chút hoảng hốt khi nhìn thấy hai vị Chuẩn Để cứ như vậy mà bị đánh bại, mới bao lâu chứ, quá nhanh! Sự thật chứng minh rằng mọi việc dễ thực hiện hơn khi có nhiều người, tuyệt đối áp chế. Lại nhìn Thiên Ma tóc màu nâu và Thiên Ma tóc tím, tóc dài xõa ra, hung dữ đến dọa người, giống như ác ma, dưới ánh trăng trông rất đáng sợ. Tính sai, tính sai một cách nghiêm trọng, vốn tưởng rằng đã ẩn giấu kỹ, ai có thể ngờ sẽ xảy ra cảnh tượng này, thất bại vô cùng. “Nói đi! Còn có bao nhiêu Thiên Ma mai phục ở Linh Giới”. Diệp Thành nhấp một ngụm rượu, lạnh lùng nhìn hai Thiên Ma. “Người cho rằng bắt được chúng ta, có thể ngăn chặn được đại quân Thiên Ma sao?”, Thiên Ma tóc tím lộ ra hai hàng răng trắng, cười nham hiểm, đôi mắt tà ác khát máu. “Không cần nói nhảm với lão ta”. Thái Sơn Vương tính tình nóng nảy gắt gỏng hừ lạnh một tiếng, một chưởng đấm vào đỉnh đầu của Thiên Ma tóc màu máu. Tiếp đó là bí thuật tìm kiếm linh hồn, do đích thân Minh Đế truyền thụ. Thiên Ma tóc màu máu lộ ra vẻ mặt đau đớn, khuôn mặt vặn vẹo, nhưng lại cười cành ngày càng dữ tợn, giống như một kẻ điên. Đúng là thuật tìm kiếm linh hồn được truyền Từ Minh Đế, nhưng Nguyên Thần của Thiên Ma có cấm chế, cũng từ cấp đế đi ra, Minh Đế đến đây cũng vô dụng. “Nằm trong dự liệu”. Diệp Thành hít sâu một hơi, pháp này không thể giải. Trước đây, Tử Huyên và Long Gia từng sử dụng tìm kiếm linh hồn với Thiên Ma, nhưng cũng lực bất tòng tâm, điểm này trong lòng hắn sớm có chuẩn bị. “Lắc đi!”. Hai vị Thiên Ma cười trắng trợn, hai còn mắt ma máu chảy đầm đìa, bạo ngược mà âm u.