Nói xong, Diệp Thành đặt một khối Nguyên thạch xuống, đứng dậy rời đi, giống như một người qua đường, từ đầu đến cuối không biểu hiện gì khác thường. “Chờ ta”. Sở Linh vội vàng đi theo, khoác cánh tay Diệp Thành, cười ngọt ngào, giống như một đôi phu thê trẻ tuổi. Phía sau, ông già ở quán trà cau mày, đôi mắt già nua lóe lên tia sáng. Ông chủ trung niên của quán đối diện cũng liếc nhìn Diệp Thành hai người, thân là chuẩn đế, ông ta cũng không thể nhìn thấu khuôn mặt thật của Diệp Thành và Sở Linh. Trên đường phố, Diệp Thành cùng Sở Linh nắm tay, thong dong tán bộ. Cũng thực sự cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, đi dạo qua lại giữa các sạp hàng, phồn hoa của nhân gian này tràn đầy ma lực, khiến người khác lưu luyến không muốn rời xa. “Thời gian còn lại chúng ta lên giường nói chuyện đi!”, Diệp Thành nhe ra hàm răng trắng nõn, cười không biết xấu hổ, cực kì nham nhở. “Vâng, phía trước có thanh lâu”. Sở Linh chớp chớp đôi mắt đẹp. “Bọn họ... không hữu dụng bằng nàng”. Diệp Thành khoanh tay. “Vậy chàng nói xem, chàng có nhiều nữ nhân như vậy, ‘chơi ai thoải mái hơn”. Sở Linh cười, chớp đôi mắt xinh đẹp “Đừng làm loạn nữa, ta chỉ từng lên giường với mình nàng thôi”. Diệp Thành có chút chột dạ, hồi tưởng lại chuyện tốt đẹp với Cơ Ngưng Sương. “Còn lâu mới tin chàng”. Sở Linh Nhi trợn mắt nhìn Diệp Thành. “Ta nói, hai người rốt cuộc có mua hay không? Nếu không thì đứng sang một bên”. Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì có giọng nói thứ ba vang lên. Người lên tiếng là chủ... . lão già bán đồ trang sức ở ven đường đang phẫn nộ, giọng nói mang theo vẻ khó chịu. Sở dĩ ông ta không vui là vì Diệp Thành cùng Sở Linh đứng trước quầy hàng của ông ta, cản trở những khách hàng khác, ảnh hưởng đến việc kinh doanh. Hơn nữa, vẻ mặt của ông lão cũng rất kỳ lạ, giữa thanh thiên bạch nhật, hai người này nói chuyện gì vậy chứ? Mặt dày như vậy sao? Hơn nữa, làm gì có người vợ nào đẩy chồng mình đến thanh lâu chứ? Bị lão già nhìn như vậy, khuôn mặt Sở Linh lập tức đỏ lên. Trước đây, nàng luôn rất dè dặt, nói đến chuyện đó mặt sẽ đỏ lên, bây giờ bị người ngoài nghe thấy nàng thực sự có chút lúng túng. “Chiếc kẹp tóc này rất đẹp”. Diệp Thành hoàn toàn không biết xấu hổ, kéo không thèm đi, cứ thế lựa đi lựa lại mấy món đồ ở trên quầy hàng. “800 nguyên thạch không mặc cả”. Lão già lạnh nhạt nói. “Ta không nợ nàng tiền, đừng có suốt ngày cúi mặt xuống như vậy, có phải chúng ta mua không nổi đâu nào”. Diệp Thành bĩu môi, vẫn là đang chọn. Đi mua sắm mà! Phải mua chút đồ gì đó, đồ trang sức rất đẹp. Khuôn mặt Sở Linh càng đỏ hơn, nhưng Diệp Thành lại chọn đến nghiện, chốc chốc đeo kẹp tóc cho nàng, lát sau lại đeo vòng ngọc lên tay của nàng. Chọn đi chọn lại, hai mắt Diệp Thành sáng lên, nhìn chằm chằm vào một chiếc gương đồng nhỏ, không rõ tuổi tác, còn có chút rỉ sét. Nhưng nó khá bất phàm, bên trong ẩn giấu một cỗ man hoang, cực kỳ cổ xưa, nếu không có sự trợ giúp của Cực Đạo Đế Binh, hắn cũng không thể nhìn thấu. “Bảo bối”. Diệp Thành cầm lên xem đi xem lại. “300 nguyên thạch, không được mặc cả”. Lão già lại nói. “Không thiếu tiền”. Diệp Thành hừ một tiếng, vừa đánh giá chiếc gương đồng nhỏ vừa tùy ý đưa ra một cái túi trữ vật. Sau khi xong việc liền thu lại toàn bộ đồ trang sức ở trên quầy hàng của người ta, ý tử rất rõ ràng, ta mua hết, xem ngươi còn không coi người khác ra gì nữa không. Lão già sửng sốt một chút, không kịp phản ứng, đợi đến lúc phản ứng, Diệp Thành và Sở Linh đã đi xa rồi, biến mất không còn tung tích. Không biết nếu để ông ta biết chiếc gương đồng nhỏ đó là bảo bối, không biết có nhảy lên mắng người hay không, bán rẻ như vậy. “Bảo bối sao?” Trên đường, Sở Linh cũng tò mò đánh giá. “Chắc chắn là bảo bối”. Diệp Thành trong mắt lóe lên kim quang sáng ngời, “Trong đó có một tia nguyên khí của Hồng Hoang Nguyên Phượng”. “Hồng Hoang Nguyên Phượng?”, Sở Linh kinh ngạc, không thể tin được. Trên thế gian này có Phượng Hoàng, có Chu Tước, Thanh Loan cũng có, nhưng không có Hồng Hoang Nguyên Phượng, đó là tổ tiên của bọn họ. Nhóm sinh vật đầu tiên trong thiên địa, là một trong những thần thú chân chính, huyết mạch của nó ngay cả Hoang Cổ Thần Thể cũng kém hơn một con phố. Mà căn nguyên của nó tuyệt đối là bảo vật cấp nghịch thiên. Ai có thể ngờ rằng, một cổ thành nho nhỏ, quầy hàng nho nhỏ vậy mà có trận bảo phi phàm như vậy, vật này không thể dùng tiền để so sánh. “Đợi khi nó được tinh luyện sẽ dung hợp cho bé con của chúng ta, nhất định tạo hóa”. Diệp Thành nói, nhìn xuống bụng của Sở Linh Nhi. “Đối xử với nó tốt như vậy, ta ghen”. Sở Linh bĩu môi, bộ dáng ấy không giống như sắp làm mẹ mà giống một đứa trẻ con. “Tinh huyết của ta đều cho nàng”. Diệp Thành cười bỉ ổi. “Không nghiêm túc”. Sở Linh dùng sức nhéo Diệp Thành. “Nghiêm túc, sao có thể không nghiêm túc”. Diệp Thành ôm Sở Linh đi vài một con đường nhỏ, quanh co vắng vẻ, yên tĩnh. Không lâu sau đã luyện ra một dải khí bảy màu dung hợp vào với nhau, chỉ to bằng móng tay của ngón tay cái, nhưng đầy dị thường. Nếu để ý kỹ, có thể thấy đạo tắc đang phác họa đan xen. Đó chính là đạo tắc bẩm sinh nhóm linh vật đầu tiên trong thiên địa có khoảng cách gần với hỗn độn nhất, ngay cả khí căn nguyên cũng tự mình diễn hóa. Sở Ling cũng đến gần hơn, căn nguyên tinh thuần khiết huyết mạch của nàng đều rung động, không phải xúc động một cách bình thường.