“Đứng đó xem kịch thì được, đừng tìm cảm giác kích thích”. Cảm nhận được sát khí ẩn giấu ở tứ phía, lời nói của Diệp Thành vang xa, đây chính là cảnh cáo, nếu có người động đậy, hắn sẽ không khách khí. “Cơ hội ngàn năm có một”. Chuẩn Đế áo tím vẫn không bỏ cuộc, vẫn đang hò hét kêu gọi các cường giả từ khắp nơi đến trợ chiến. “Vẫn không thành thật”. Diệp Thành chửi rủa, dùng kiếm tấn công. “Trấn áp cho ta”. Mi tâm của Chuẩn Đế áo tím phóng ra thần quang, hóa thành một chiếc gương đồng, khắc đầy thần văn và quanh quẩn hơi thở sấm sét, đó là vũ khí bản mệnh của Chuẩn Đế, vạn đạo thần quang giống như ánh sáng mặt trời gay gắt. Vũ khí này rất hung dữ, từng tia thần mang đâm thủng hư vô có thể nói là cực kì dễ dàng, đại thánh nhìn cũng đã sởn hết cả da gà. “Vũ khí Chuẩn Đế rất lợi hại sao?”. Diệp Thành cười lạnh, dùng kiếm chém xuống. Sẽ luôn có những chuyện đáng xấu hổ, vũ khí bản mệnh của Chuẩn Đế áo tím bị một kiếm của Diệp Thành chém làm đôi, giống như chém đậu phụ vậy. Một thanh Đế Binh, một thanh Chuẩn Đế Binh, áp chế cấp độ tuyệt đối, cho dù Chuẩn Đế binh có lợi hại đến thế nào đi chăng nữa, cũng khó có thể chống chọi với Cực Đạo Đế Binh. Vũ khí bản mệnh bị dứt, Chuẩn Đế áo tím bị phản phệ, thần thể nứt ra, máu tươi phun trào, lui về sau từng bước từng bước nặng nề, máu tươi điên cuồng tuôn ra. “Bây giờ chịu ngoan ngoãn chưa?”. Diệp Thành giết tới, thần quang ở giữa lông mày bộc phát, cửu đạo Thần Thương hợp thành một, chuyên để công kích nguyên thần. Chuẩn Đế áo tím bị đánh tại chỗ, thần hải gầm thét, đầu sắp nổ tung, không phải linh hồn của Diệp Thành cường đại, mà là đòn công kích đó dung hợp đế uy, cho dù là cấp Chuẩn Đế cũng sẽ bị thương nặng. “Kiếp sau, đừng chọc vào người không nên chọc”. Trong mắt Diệp Thành hàn quang ngập tràn tứ phía, một kiếm phong thần, trực tiếp từ giữa đầu lông mày mà tới “Không... không không... ”. Lão già áo tím hai mắt trợn lên, đồng tử cũng co rút lại, cấp Chuẩn Đế cũng sợ chết mà. Trong lúc nhất thời, lão ta chỉ cảm thấy thân thể rơi vào động băng, tâm thần bị hút vào vực sâu không đáy, khí tức tử vong tràn ngập toàn thân. Tuy nhiên, giữa tia chớp nhoáng, chợt xuất hiện một tia sáng mờ nhạt đánh thẳng vào Đế Kiếm trong tay của Diệp Thành. Đường kiếm đột nhiên lệch khỏi quỹ đạo, vốn là một đòn chí mạng, nhưng nó chỉ sượt qua vai của Chuẩn Đế áo tím, mất hết sức mạnh. Chuẩn Đế áo tím hoảng hốt bỏ chạy, trốn ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, nếu không có người cứu lão ta, lão đã xuống hoàng tuyền. Diệp Thành không đuổi theo mà hắn mà nghiêng đầu liếc nhìn hư thiên ở phía Tây. Ở đó, có một bóng đen thấp thoáng, ma quái khó đoán, khi thì ảo ảnh, khi thì chân thực, không thể nhìn thấy khuôn mặt, chỉ biết đôi mắt đó mang theo lạnh lẽo cô quạnh, phát ra ánh sáng tăm tối. Đó là một vị Chuẩn Đế, hơn nữa chính là Chuẩn Đế áo đen... đứng trên đỉnh núi đối diện Diệp Thành lúc trước, cực kỳ đáng sợ. “Tiền bối cũng muốn chen một chân vào hay sao?”, Diệp Thành nhàn nhã cười nói. “Ai có thể tha được thì nên tha”, Chuẩn Đế áo đen bình tĩnh nói. “Nếu như ta muốn giết lão ta thì thế nào?”. Diệp Thành cười nhìn đối phương. “Hậu bối trẻ tuổi, thật là kiêu ngạo”. Không đợi Chuẩn Đế áo đen nói liền nghe được một tiếng hừ lạnh, mang theo uy nghiêm. Vừa dứt lời, đã thấy một bóng người biến hóa khôn lường xuất hiện ở trên hư thiên Phía Đông. Người đó là một ông lão mặc áo bào trắng, là một vị Chuẩn Đế hàng thật giá thật, tu vi và sức mạnh không thua kém Chuẩn Đế áo đen. “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, sát ý của tiểu hữu quá nặng”. Trên thương khung phía Bắc, một vị Chuẩn Đế áo vàng xuất hiện. “Trời ạ! Năm vị cấp Chuẩn Đế, người đó sợ rằng sắp phải quỳ rối!”. Người xem bốn phương từ xa nhìn lại, trong lòng run lên. “Các vị Chuẩn Đế tiền bối thực coi trọng hậu bối”. Diệp Thành vừa nói vừa vỗ nhẹ lớp bụi trên vai, “Xem ra không có ý định để ta sống sót rời đi”.