Bầu trời đêm sâu thẳm, mọi thứ đều im lặng, tất cả đều bình yên và tĩnh lặng. Trong phòng, Diệp Thành còn chưa ngủ, chỉ ngồi ở bên cạnh giường, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào bụng của Sở Linh Nhi. Bé con biến thành một bông sen bảy màu,rực rỡ tươi đẹp. Bởi vì dị tượng của em bé, ngay cả cơ thể của Sở Linh cũng phủ đầy quầng sáng bảy màu, từng sợi từng sợi thần văn đan xen, dung hợp với đạo tắc. Diệp Thành càng nhìn càng cảm thấy mới lạ, đây thực sự là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Bẩm sinh đã có dị tượng, bẩm sinh đã dung hợp đạo tắc, cũng lột xác khi bẩm sinh, niết bàn trong bụng mẹ, mọi thứ đều quá huyền ảo. Nhìn thêm một lúc nữa, Diệp Thành đưa tay ra ngưng tụ thánh huyết. Tiếp theo đó, phân ra một sợi căn nguyên của hoang cổ thánh thể. Căn nguyên và thánh huyết đan xen, cùng nhau dung nhập vào bụng của Sở Linh đều được bé con hấp thu, hoa sen bảy màu càng thêm lộng lẫy. Ngoài những thứ này ra, Diệp Thành còn liên tiếp nghiền nát rất nhiều đan dược. Thân là luyện dược sư, biết rõ công dụng của các loại thuốc,có lợi ích rất lớn đối với trẻ sơ sinh, thực sự hắn đã bỏ ra rất nhiều vốn liếng vì đứa con trong nhà. Không biết mất bao lâu, bông hoa sen bảy màu mới biến mất. Bé con lại biến thành hình người, nằm đó ngủ say, phấn nộn đáng yêu, lấp lánh ánh sáng, cực kì dễ thương. “Cha rất kì vọng vào ngươi”. Diệp Thành cười hi hi nói. Sau khi nhìn lần cuối cùng, hắn mới bước lên giường, ôm vợ, đôi tay không thành thật cũng đặt ở nơi nên đặt. Cả đêm không nói một lời, chớp mắt đã bình mình, ánh mặt trời sáng sớm ấm áp. Thanh Loan Tộc của hôm nay thật sự là náo nhiệt, trời vừa sáng, đã nhìn thấy rất nhiều người đứng ở ngoài cổng của Thanh Loan Sơn. Nhìn về phía bầu trời phía xa, không ngừng có bóng người, hoặc tốp năm tốp ba người vì kết giao mà tới, rất náo nhiệt. Không phải đến để gây sự mà đến đây để thăm hỏi, còn mang theo quà mừng. Lần này, mục đích rất rõ ràng: thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Thanh Loan. Muốn trách chỉ trách Thanh Loan Tộc trở nên nổi tiếng sau trận chiến hôm qua. Chưa nói những thứ khác, chỉ nói đến Diệp Thành và Minh Tuyệt, cùng với hai thanh Đế Binh đã đủ khiến mọi người khiếp sợ, cực kỳ khủng bố. Ngay cả Hỏa Phượng tộc cũng đã bị tiêu diệt, ai dám coi thường Thanh Loan. Thanh Loan Tộc thụ sủng nhược kinh, trước đây chưa từng có được vinh dự lớn như vậy, bốn phương đều có ý định tạo mối quan hệ tốt đẹp, tự nhiên ai đến cũng không từ chối. “Các vị đạo hữu, mời!”. Thanh Loan lão tổ đích thân đến, tuổi thọ sắp kết thúc, trước khi chết nhất định phải dẹp đường cho gia tộc. “Thanh Loan đạo hữu khách sáo quá”. Mọi người tới đây đều mang theo nụ cười, còn có rất nhiều lão tổ của các tộc lớn, đều là cấp bậc chuẩn đế hàng thật giá thật. Sau khi vào Tiên Sơn, cái đầu giống như trống lắc tay, nhìn tới nhìn lui giống như đang tìm thứ gì đó. Đang tìm cái gì, không cần phải nói, chắc chắn là đang tìm Diệp Thành cùng Minh Tuyệt. Mục đích thực sự của chuyến đi này mặt nổi là để tạo mối quan hệ với Thanh Loan Tộc, nhưng thực tế, nhắm vào hai người họ, đó là người anh hùng cái thế đó. Tuy nhiên, nhìn một vòng cũng không thấy Diệp Thành với Minh Tuyệt đâu cả. Diệp Thành không có thời gian để ý tới bọn họ, một đám lão già, làm sao có thể so sánh được với việc ôm vợ ngủ, cảm giác đó quá thoải mái. Ngược lại, Minh Tuyệt đang đứng cùng với Thanh Loan ở trên đỉnh núi. “Cám ơn ngươi”. Thanh Loan khẽ mỉm cười, mặt cũng ửng hồng. “Đừng chỉ nói cảm ơn, hãy thực tế đi”. Minh Quyết nhếch môi, muốn dùng vũ lực nhưng không thể đánh bại Thanh Loan.