Đường đường là Hoang Cổ Minh Tướng mà sao nhỏ nhen quá thể, làm ơn nhìn cho kĩ, ngươi muốn chạm vào ta, muốn khóc thì phải là ta khóc mới đúng chứ. Diệp Thành im lặng, nước mắt tràn đầy ở trong khoé mắt không thể kiểm soát. Sở Linh ho khan, người ta khóc rồi, nàng cũng không đành lòng mắng tiếp, thậm chí còn muốn tiến lên dỗ dành đối phương. Đúng như ngày trước, nàng từng đánh giá hắn rằng: Vị này không phải não có vấn đề thì cũng là bị bệnh, đã vậy còn bệnh không nhẹ. Tuy nhiên, nước mắt của Diệp Thành lại khiến trái tim nàng đau nhói. Không biết vì lý do nào đó, nàng cũng muốn khóc theo. Cảm giác mà Diệp Thành mang lại cho nàng rất vi diệu, đôi mắt dịu dàng ôn nhu luôn khiến cõi lòng nàng cảm thấy gợn sóng. Cơ thể của hắn nhuốm bụi thời gian, ẩn chứa quá nhiều câu chuyện, vô cùng thăng trầm, không phù hợp với tuổi tác. Chính những thăng trầm không hợp với tuổi của hắn lại tràn đầy ma lực, khiến người khác không thế cưỡng lại, luôn muốn nhìn thấy nhiều hơn. Diệp Thành yên lặng xoay người, bước ra ngoài từng bước một. Thời hạn ba ngày đã hết, Diêm La Tần Quảng Vương sắp xuất quan rồi. Muốn mang Sở Linh đi thì phải có mệnh lệnh của Tần Quảng Vương, cho dù Sở Linh có trải qua chuyện gì đi chăng nữa, tình cảm của hắn dành cho nàng sẽ không thay đổi cho đến khi chết. Mà nàng không muốn ở lại đây cho nên hắn chết cũng muốn đưa nàng đi. Lần này không liên quan gì đến khảo nghiệm, nhân quả của tình yêu chính là sự kiên trì của hắn, sẽ có một cô gái khiến hắn sẵn sàng liều mạng để bảo vệ. “Dù là Chư Thiên Minh Giới, Diệp Thành vẫn yêu nàng như vậy”. Hắn đi rồi, nhưng một âm thanh yếu ớt lại vang lên trong gió. Nhìn bóng dáng Diệp Thành rời đi, Sở Linh mím môi, đột nhiên cảm thấy rất thất vọng, giống như mất đi một thứ gì đó. Hình bóng của hắn cô đơn và vắng lặng, khiến người nhìn cảm thấy đau lòng. Quái nhân này làm quá nhiều chuyện kỳ lạ, tất cả đều bộc lộ cảm xúc thật, khiến nàng bắt đầu tin rằng giữa họ quả thực có ràng buộc nào đó. Trên đỉnh núi Giới Minh, Đế Hoang đứng lặng hồi lâu,, lặng lẽ nhìn sang bên này. Cảnh tượng ở đầu cầu Nại Hà, ông ta đều nhìn rõ ràng. Bởi vì chính Đế Hoang là người chỉ đạo tất cả những điều này. Không gian bị bóp méo, Minh Đế xuất hiện, cũng giống như Đế Hoang, từ hư vô mờ mịt, ông ta cũng nhìn về đầu cầu Nại Hà. Hai vị thần tối cao của Minh Giới sánh vai mà đứng, giống như hai tượng đài, dù gặp sức mạnh to lớn đến đâu cũng không thể bị phá hủy. “Có hơi tàn nhẫn rồi”. Minh Đế mở miệng, giọng nói nhàn nhã. “Hắn đã là vô địch cùng cấp, thứ gọi là tình chính là điểm yếu chí mạng của hắn, thử thách lần này chính là kiếp duyên của hắn”. Đế Hoang lạnh nhạt nói, ánh mắt không dao động. “Đứa bé trong bụng Sở Linh chắc chắn là của Diệp Thành!”, Minh Đế nhàn nhã cười, trong một câu nói hàm chứa rất nhiều ý nghĩa thâm sâu. “Khi nàng chết ở Chư Thiên thì đã mang thai, đứa nhỏ trong bụng cũng theo nàng... đến âm tào địa phủ”. Đế Hoang mỉm cười: “Hắn chính là cha của đứa bé”. “Đặt hi vọng cao vào hậu bối như vậy, đúng là dụng tâm lương khổ!” “Chút này cũng không thể độ qua, làm sao có thể sống sót trong lục đạo luân hồi?”