“Lần đầu thấy Phi Long Minh Tướng thảm như vậy đó!”“Tên Diệp Thành cũng ác ha, nói là giao lưu võ thuật mà đánh như gặp kẻ thù giết cha! Còn cướp bảo vật nữa!”“Sự thật chứng minh, Hoang Cổ Thánh Thể là vô địch cùng cấp. Huyền thoại này không phải khoác lác, không có việc gì thì đừng tìm hắn đánh nhau!”Bên ngoài Quỷ thành vô cùng náo nhiệt, từng dòng người kéo dài. Trong Quỷ thành, bóng người thưa thớt, đều chạy ra ngoài xem kịch hay rồi. Một Minh Tướng tự dưng bị đánh cho tàn phế, việc này nghe có vẻ mới lạ cho nên rất nhiều người chạy đi xem, sau đó chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Diệp Thành xách túi chứa vật quay trở lại tiểu viện. Tâm trạng rất tốt, đánh nhau xong còn thu được bảo bối, nếu còn có người trao đổi với hắn, hắn cũng không ngại đánh thêm mấy trận nữa. Thậm chí nếu Diêm La đến gây sự, hắn cũng không sợ. Nếu thế hệ trước nhất quyết muốn nhúng tay vào cuộc tranh đấu của thế hệ này, vậy hắn sẽ đi nói chuyện với Đế Hoang, có người đứng sau, cần gì phải sợ. “Không thể phủ nhận là ngươi ra vẻ cũng khá được đấy”. Vừa bước vào tiểu viện, đã nghe thấy Quỳ Ngưu nói một câu đầy ẩn ý sâu xa, tuy nhắm mắt ngưng thần nhưng hắn ta vẫn có thể nhìn rõ ràng. Thật sự đúng như lời đồn trên Huyền Hoang, lão thất nhà hắn ta đi đến đâu là náo nhiệt đến đó, Minh giới thì sao chứ, vẫn giống như bình thường mà thôi. “Khiêm tốn nào!”. Vẻ mặt Diệp Thành trịnh trọng và nghiêm túc, mở túi trữ vật của Phi Long Minh Tướng ra rồi bị loá cả mắt. Bảo bối của Phi Long Minh Tướng rất là bổ mắt đó chứ, có không ít minh thạch, bí quyển, minh khí, đan dược. Lưu trữ của đồ vật này còn nhiều hơn so với Quỷ Tuyền Minh Tướng. Diệp Thành rất hiểu chuyện, bổ sung thêm đan dược hồn lực, hết viên này tới viên khác, Qùy Ngưu cần nhất lúc này chính là hồn lực. Nếu không phải băn khoăn về Triệu Vân, hắn đã moi ra nguyên thần của Phi Long Minh Tướng, luyện thành sức mạnh nguyên thần cho Quỳ Ngưu sử dụng. “Lão Thất, Đế Hoang thật sự ở Minh giới sao?”, Quỳ Ngưu hỏi. “Còn có thể là giả sao”. Diệp Thành mỉm cười, không ngừng vung vẩy hồn lực: “Thế giới này rộng lớn như vậy, thật sự không thiếu cái lạ lùng”. “Đợi ngày nào ngươi rảnh rỗi, dẫn ta đi gặp Đế Hoang nhé!”, Quỳ Ngưu cười toe toét: “Ngươi đúng là lợi hại, solo chẳng thua ai bao giờ!”“Ngưng tụ nguyên thần trước đã”. Diệp Thành thu hồi thần thông. “Sau này ở trên chư thiên vạn vực vẫn có nhiều thời gian gặp mặt”. “Cảm giác này rất tuyệt”. Quỳ Ngưu cười hân hoan, đã được đoán trước cảnh tượng khi gặp mặt: Đế Hoang lần lượt đánh bại các đại tộc của Hồng Hoang. Chư thiên không phải nơi không người, nếu không đến thì thôi, đến thì sẽ gặp một người không phải ai muốn là chọc được, trâu bò tới mức đánh được cả năm Đế. Nghĩ xong, Quỳ Ngưu đè nén hưng phấn trong lòng, lại chìm vào giấc ngủ sâu, lúc này điều quan trọng nhất là phải ngưng thần. Diệp Thành tạo ra kết giới và bao phủ toàn bộ tiểu viện. Sau đó, hắn ngồi xếp bằng dưới gốc cây cổ thụ, tĩnh tâm lĩnh ngộ thần tàng, thiên phú thần thông của Hoang Cổ Thánh Thể nhất định là rất bá đạo. Thần tàng đế hoang, đoạt thiên tạo hóa, mỗi loại ý cảnh đều phác họa ra những cảnh tượng hùng vĩ, huyền ảo mà thần bí. Những người ra khỏi thành xem kịch hay cũng trở về theo từng nhóm nhỏ, có nhóm thở dài và chặc lưỡi, có nhóm vẫn chưa xem đủ. “Đúng là khứa kia rồi, không thể để hắn bước lên võ đài chiến đấu nữa”. Một bang nhóm đài chủ tụ tập lại thì thầm. “Ta nghĩ hay là thôi đi, ngay cả Phi Long Minh Tướng cũng bị đánh bại, nếu hắn xông vào, chúng ta có thể ngăn cản được sao?” “Cũng có lí”. Tất cả đài chủ lần lượt vuốt râu.