“Không được đầu thai, ngươi có thể đi con đường khác! Xông qua được đó cũng có thể quay về Chư Thiên!”, Đế Hoang ung dung nói. Con ngươi Diệp Thành sáng lên, ta nói rồi mà! Nhất định có thể xoay chuyển. Nhưng hắn vẫn thắc mắc: “Nếu đã có con đường khác, sao tiền bối không theo con đường kia quay về Chư Thiên”. “Ta không xông qua được!”, Đế Hoang bất đắc dĩ lắc đầu. Nghe được câu này, Diệp Thành nuốt nc bọt. Đại Thành Thánh Thể mà cũng không xông qua được, đáng sợ cỡ nào! Đế Hoang cũng không qua được, vậy hắn thì miễn bàn. “Không liên quan tới tu vi hay cảnh giới, cũng không liên quan tới chiến lực!”, nhìn ra được thắc mắc của Diệp Thành, Đế Hoang không nhịn được cười: “Năm đó ta không xông qua, không có nghĩa là ngươi không thể!”“... Vậy là tốt rồi!”, Diệp Thành ho khan, nhưng khí thế vẫn không đủ, Đế Hoang đều không thể vượt qua, rõ ràng ải nọ rất biến thái, thái thái đáng sợ. “Nếu ngươi có thể thành công trở lại Chư Thiên, ta cũng có thể!”, Đế Hoang cười, giọng nói mang theo ý tứ sâu xa. “Không hiểu!”, Diệp Thành gãi đầu, ngơ ngác nói. Đế Hoang cười, cũng không nói thêm mà đưa cho Diệp Thành một quyển sách bí ẩn. Diệp Thành vội nhận lấy, thứ Đế Hoang chắc chắn là bảo bối. Đợi sau khi mở ra xem, Diệp Thành mới biết đó là bí pháp, hắn thấy bốn chữ cứng cáp: “Đế đạo thông Minh!Hai mắt Diệp Thành lại sáng lên, hơi thở trở nên gấp gáp. Đế đạo thông Minh là bí pháp gì, sao hắn có thể không biết. Ngày xưa Tru Tiên Kiếm cũng dùng bí pháp này để kết nối với Càn Khôn Chủ và Ngũ Hành Hoàng, hai vị đại thần cực ngầu. Bí pháp này thì Đông Hoàng Thái Tâm và Kiếm Thần không hiểu biết, là tiên thuật Đế đạo chân chính, là cấp bậc nghịch thiên. Vậy hắn cũng đã hiểu ý của Đế Hoang. Chỉ cần hắn quay lại Chư Thiên thì có cách thông Minh với Đế Hoang. Đế Hoang thực lực phi phàm, có thể trở về Chư Thiên thì cũng sẽ có cách nán lại Chư Thiên, ý ông ấy là thế. Diệp Thành cũng đoán được khi Đế Hoang trở về, Chư Thiên náo nhiệt lắm đây. Gì mà tộc Hồng Hoang, nằm sấp xuống cho ông!”Biết đây là ai không? Đế Hoang, đấu với năm Thiên Ma Đế, trừ phi là Đại Đế, không thì ai chống nổi. “Cái này quá tuyệt!”, Diệp Thành cười, tay ước lượng, đây là tiên pháp Đế đạo, thần thông nghịch thiên. Hiện giờ là phải tăng lên tu vi, đợi cảnh giới tới Thánh Nhân, hắn sẽ tới cầu Nại Hà, mang Sở Linh đi, sau đó vượt ải. Khi trở lại Chư Thiên Vạn Vực, hắn sẽ thông Minh với Đế Hoang, sau đó từ từ dạy dỗ đám khốn kia. Diệp Thành càng nghĩ càng hưng phấn, không nhịn được mà muốn nhìn cảnh đám đại tộc Hồng Hoang bị quất đánh, chắc chắn sẽ rất đẹp. “Ngươi hiểu dụng ý của ta mà!”, Đế Hoang mỉm cười. “Thần Tàng của ta”. Đế Hoang mỉm cười, từ từ đứng dậy. “Thần Tàng?”, Diệp Thành vừa nghe mấy chữ này đã nóng lòng muốn xem đến mức thở hổn hển, trong lúc đó trái tim cũng hồi hộp mà đập lên thình thịch. “Hiện tại mình đã có Thánh Cốt Bá Uyên, Căn Nguyên Thần Chiến, thêm vào đó lại là Thần Tàng của Đế Hoang”. Diệp Thành chỉ cảm giác cơ thể mình đang run lên vì vui mừng. Đồ của ba vị Thánh Thể xuất sắc nhất trong lịch sử Chư Thiên, mình đã sở hữu hết, chuyện này khủng bố đến mức nào chứ!