"Có thực lực mạnh thì muốn làm gì thì làm, số công đức kia không biết bằng bao nhiêu năm của chúng ta ấy chứ? Chưa gặp ai yêu nghiệt như hắn". "Ta mà có thực lực kia thì ta cũng quẩy, quẩy tung nóc luôn". "Chắc chủ sân hối hận thúi ruột luôn, tự mình đào hố chôn mình". Giữa tiếng bàn tán, đám đông chậm rãi tản đi về các đỉnh núi. Trận cá cược lại tiếp diễn, tiếng hò hét vang vọng khắp đất trời, người so đấu thì chẳng thấy gì, kẻ hóng hớt lại reo hò cực kỳ vang dội. Chẳng biết bao giờ, bỗng thấy một người đi vào sàn cá cược. Đó là một người cao to vạm vỡ, lưng hùm vai gấu để tay trần, tướng đi vô cùng hống hách, mặt mày dữ tợn như bọn cướp. Người đó không phải ai khác chính là Diệp Thành đã thay đổi vẻ bề ngoài, định trở về kiếm thêm một vố, công đức ở đây dễ kiếm nhất. "Thông minh như ta thì cuối cùng vẫn quay trở lại thôi", Diệp Thành hất tóc, lượn một vòng mới bước lên một ngọn núi. Chủ sân kia là một ông lão xấu xí. Ông ta thấy Diệp Thành lên đài thì híp đôi mắt nhỏ lại nhìn. Ông ta quan sát một hồi bèn đứng dậy, hít sâu một hơi rồi hét lên: "Người đâu tới mau! Tên kia lại tới nữa rồi". Một câu khiến khóe miệng Diệp Thành giật tăng tăng, cái này cũng nhận ra được à?Thoáng chốc, hơn bảy, tám mươi chủ sân đều chạy tới. Hay rồi! Diệp Thành bị vây quanh ba vòng trong ba vòng người. Chủ sân thua hai trận lúc trước cũng có mặt trong số đó, mặt mày đen kịt, thổi râu trừng mắt trông vô cùng đáng sợ. "Ý gì đây?", Diệp Thành ho khan một tiếng rồi không khỏi lui về phía sau. "Không có ý gì", các chủ sân cười ha ha đáp, thấy hắn sợ sệt thì có vài người bắt đầu xắn tay áo lên. Sau đó, Diệp Thành đã bị đánh, một đám Minh Tướng cấp Thánh Nhân như ăn thuốc nổ, như tiêm máu gà. Chẳng mấy chốc, Diệp Thành đã bị ném ra ngoài và bị một đám chủ sân đánh cho không ngóc đầu dậy nổi, ra tay cũng chẳng chút kiêng dè. Nhưng cũng phải công nhận là thằng nhóc kia rất có nghị lực, suýt nữa bị đánh chết mà vẫn mặt dày mày dạn, tiếp tục biến thành người khác chui vào. Sau đó, hắn lại đi ra với dấu chân đầy người. Kế tiếp, tên kia sẽ hóa trang thành đủ mọi dáng vẻ chui vào sàn đấu. Chẳng hạn như hóa thành mình người đầu trâu, mình người đầu ngựa. Có điều, lần nào cũng bị nhận ra, sau đó lại bị đánh. Đa số các chủ sân đều có ánh mắt sáng như tuyết, còn cực kỳ đoàn kết, thấy Diệp Thành thì lập tức giải tán. Lại ngó cái đầu thì y như ổ gà, bị người ta cào cấu lộn xộn, còn chảy máu mũi, đi đường lau mãi không xong. "Ơ, lại bị đánh à?", Triệu Vân thấy Diệp Thành chật vật như vậy thì khoanh tay vui như tết, cười nham nhở. "Đừng nói nữa, toàn là nước mắt cả", Diệp Thành nhe răng trợn mắt. "Công đức rất quan trọng với ngươi à?", Triệu Vân cười hỏi.