Sở Huyên cười nhạt, lần này không đẩy tay của Diệp Thành ra nữa. Không khí trở nên xấu hổ, một Đế Tôn mà phải chịu đựng người đối diện chọc ghẹo, dám trêu đùa Thiên Ma như vậy, trừ Thần Tướng ra thì còn ai. Thiên Ma Đế vẫn cười âm u, có chút hứng thú nhìn sang bên này như là đang xem một hài kịch. Đấy là uy nghiêm của Đế, dù vẫn không hề có căn nguyên của Đế, đó là khuyết thiếu lớn của một Đại Đế, vậy mà vẫn nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Chúng Thần Tướng đứng thẳng người, tạo nét thì cũng đã làm rồi, nên nghiêm túc thì phải nghiêm túc, đấy là một Đại Đế. “Nhãi nhép như các ngươi đã muốn chơi thì bổn Đế sẽ chơi cùng các ngươi đến cùng”. Thiên Ma Đế cười cợt, mang theo ma lực vô thượng mờ mịt. Lời nói còn chưa dứt đã thấy cơ thể ông ta run lên, sau đó tia ma sát bay ra, không ngờ lại biến thành ba Thiên Ma Đế khác. “Nhất Khí Hóa Tam Thanh”, hai mắt Diệp Thành hơi híp lại, xem ra đấy là đạo thân, cực giống với Nhất Khí Hóa Tam Thanh. Trời đất rung chuyển, bốn Thiên Ma Đế đứng im ở hư không, Đế Đạo pháp lượn lờ, uy lực vô hạn tràn lan trên trời. Đây vốn là Đại Sở tối tăm mờ mịt lại bị che đậy một tầng ma khí dày đặc, mây mù cuồn cuộn, còn có sấm sét theo quy luật đánh xuống. Rất nhiều hiện tượng đáng sợ nổi lên, các vì sao bị hủy hoại, ánh nắng bị nhuộm đen, quy luật thế gian tất cả đều bị đảo lộn từ thời khắc này. Giờ phút này, cho dù là Kiếm Thần, chín Hoàng hay là chín Thần Tướng thì cũng nhíu chặt lông mày, vẻ mặt căng thẳng tới cực điểm. Đạo thân của Đế cùng Đế tương đương, cho dù chí đạo Đế uy hay là Đế đạo pháp tắc thì toàn bộ giống Thiên Ma. Nói cách khác là đấu với Đế đạo thân chính là đánh với Đ. Hơn nữa điều trước mắt họ gặp phải không phải là một đại Đế, mà là bốn... bốn của Thiên Ma Đế có chiến lực cùng cấp bậc với nhau. “Chư Thiên, run rẩy đi!", đi theo đó là tiếng cười lập dị, bốn Thiên Ma Đế bắt đầu cử động thân thể, trực tiếp tiến đánh Nam Sở. “Bốn... ... . Bốn Đại Đế!”, nhìn thấy bốn Thiên Ma Đế đánh tới, tu sĩ Đại Sở, người của Thiên Huyền Môn ai nấy sắc mặt tái mét, toàn thân không nhịn được run lên, linh hồn cũng run lên. “Coi thường đại Đế rồi!”, Diệp Thành nắm Hiên Viên kiếm, ánh mắt quyết đoán chuẩn bị tinh thần liều mạng với Đế. “Chiến!”. Lời của chín Hoàng Đại Sở vang vọng, chín người di chuyển toàn bộ đến nơi gần trung tâm, khôi phục lại chiến lực đỉnh cao, đối diện với Thiên Ma Đế đầu tiên, đặt mình chắn lên hư thiên. “Chiến!”. Cùng lúc đó, chín đại Thần Tướng vượt qua dòng sông thời gian, tấn công Thiên Ma Đế thứ hai, trong nháy mắt, bọn họ - những người không đứng đắn lại tái hiện lại huy hoàng ngày xưa, nam như chiến thần Bát Hoang, nữ lại như nữ vương cái thế. Khương Thái Hư to lớn đồ sộ, toàn bộ bao phủ tiên quang lộng lẫy, giống như nhất tiên tiên vương cái thế, uy phong của chuẩn Đế bao phủ Bát Hoang. Tuy là sống lại nhưng chỉ còn tu vi thánh nhân, sở dĩ có chuẩn Đế uy là vì trong cơ thể còn hơi thở của Đế gia tăng chiến lực. Thôn Thiên Ma Tôn cũng vậy, trong cơ thể có Đế Binh là bổn mệnh Đế khí của Hồng Liên Nữ Đế, có tư cách chiến đấu với Đế. Vạn Vực gặp nạn, ai cũng có trách nhiệm, chín người với tư cách là viện quân của chư thiên, việc nên làm thì phải làm, chọn đối thủ đáng sợ nhất.