Chín hoàng Đại Sở tụ tập, mặt mày lạnh nhạt lau vết máu nơi khóe miệng đi. Tuy đối mặt với Đại Đế, họ cũng không mất vẻ uy nghiêm của Hoàng Giả. Kiếm Thần, Tửu Kiếm Tiên, Đông Hoàng Thái Tâm cũng vậy. Lúc trước là bị tiêu diệt từng người, bị đánh không kịp trở tay. Thiên Ma Đế tới nhưng cũng không ở trạng thái đỉnh phong, không gốc rễ của Đại Đế, một nửa là người, một nửa là vong linh. Hoặc cũng có thể nói Thiên Ma Đại Đế... không phải là một Đại Đế hoàn chỉnh. Chúng Chuẩn Đế mà chung sức thì cũng không phải không thể giết được ông ta. "Đã lâu lắm không có cảm giác này! ", Thiên Ma Đế âm u cười, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại như sấm sét ngàn xưa, có thể đánh sập khung trời. Con ngươi ông ta bễ nghễ chúng sinh, nhìn thoáng qua chín hoàng Đại Sở và Kiếm Thần Chư Thiên rồi dừng lại trên người dr. Còn có thể thấy nụ cười ông ta đậm nét tàn nhẫn, cũng tràn ngập sự tức giận. Năm xưa, ông ta đã bị Diệp Thành giết chết. Diệp Thành siết chặt kiếm Hiên Viên, xa xa nhìn thẳng vào Thiên Ma Đại Đế. Vẻ mặt của hắn trông hết sức bình tĩnh, tuy đối diện với Đại Đế nhưng cũng không hề yếu thế. Hồi xưa, hắn có thể giết Thiên Ma Đại Đế, chứng tỏ Diệp Thành có vốn liếng để mà rũ mắt nhìn xuống Chư Thiên Vạn Vực. "Các ngươi đều muốn chôn cùng... với con dân của ta ư?", Thiên Ma Đế hừ lạnh một tiếng, cả vòm trời đều sụp đổ. Tiếng hừ ấy dung hợp với ma lực đỉnh cấp khiến linh hồn người ta run rẩy. "Cho rằng Chư Thiên ta không còn ai sao?", tiếng nói mạnh mẽ vang dội truyền đến từ chín tầng trời như sấm đánh chấn sụp một khu vực khác. Giọng nói còn chưa dứt đã thấy chín bóng người đến từ thời đại xa xôi như đạp trên con sông năm tháng, vừa cổ xưa lại tang thương. "Bọn họ là... ", Thiên Lão Địa Lão há mấp máy môi hỏi. "Cấp dưới của sư tôn, chín vị thần tướng!", Kiếm Thần mỉm cười đáp, Tửu Kiếm Tiên cũng ngửa đầu, con ngươi hai người cũng tràn ngập vẻ già nua. Chín đại Thần Tướng kề vai sát cánh như chín tấm bia to lớn bất diệt. Đã từng đi theo Tiên Vũ Đế Tôn bình định khắp tiên giới, truyền thuyết về họ đều là thần thoại thăng trầm cổ xưa xa xôi hơn cả năm tháng. “Lão già, chín người kia là ai vậy!”. Trên tường thành của Nam Sở, Tư Đồ Nam khoanh tay nhìn về phía Thiên Huyền Môn- Lão Chuẩn Đế. “Thuộc hạ của Tiên Vũ Đế Tôn là chín đại Thần Tướng”. Lão Chuẩn Đế thở hổn hển nói: “Vị chính giữa kia chính là Thần Tướng đứng đầu tên Thiên Thanh, sức chiến đấu ngang hàng với Tiên Vũ Đế Tôn, chỉ là thiếu cơ duyên đến nay vẫn không thể trở thành Đế”. “Vị Thần Tướng thứ hai là Tam Sinh, đã từng tiến vào cảnh giới Đại Đế, suýt nữa dẫn Đế kiếp đến”. Vị Chuẩn Đế khác nói, chỉ sợ chậm một chút sẽ bị chiếm trước. “Thần Tướng thứ ba là Thiên Viên từng một cước đá bay Đế Binh của yêu tộc, đánh nhau chưa bao giờ cầm vũ khí, lấy tay không làm vũ khí”. “Thần Tướng thứ tư Bắc Lâm, năm đó người mà đánh tan Si Mị tộc chính là hắn, dọa cho chúng trong tám trăm năm qua không dám lộ diện”. “Thiên Cửu là vị Thần Tướng thứ năm, nhận truyền thừa từ Đế Tôn, trong chín vị thần thướng, hắn chính là Thần Tướng công phạt mạnh mất, bá đạo vô song”. “Thần Tướng thứ sáu là Hoa Khuynh Lạc, lúc mà Tiên Vũ Đế Tôn độ kiếp hắn là người duy nhất dám đi dạo ở dưới Đế kiếp”. “Thần Tướng thứ bảy Mạc Đạo, Thần Tướng thứ tám Huyền Kiếp, Thần Tướng thứ chín Ứng Long”. Các vị chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn tràn đầy phấn khích, càng nói càng kích động, khi kể ra, trong mắt đều là kính sợ. Tu sĩ Đại Sở nghe vậy sững sờ, khó trách tại sao đám lão già này kích động như vậy, chỉ tại lai lịch của chín người kia đều không tầm thường. Ngoài thành, chín vị Thần Tướng không nói gì, im lặng chăm chú nhìn Thiên Ma đại Đế. Mắt của chín người bình tĩnh như nước, uy thế mạnh mẽ, đi theo Tiên Vũ Đế Tôn, chiến trường lớn nào mà họ chưa từng thấy qua. “Chuẩn Đế đỉnh thì thế nào, ha... . . cuối cùng cũng không phải Đế”. Thiên Ma Đế cười, thoải mái xoay vặn cổ.