Chúng Chuẩn Đế thi triển thần quang bảo vệ ngăn cản làn sóng tự bạo kia. Mà Diệp Thành lại bước lên trước, chắn trước mặt Sở Huyên như một tấm khiên đỡ lấy dư chấn của vụ nổ tự bạo kia thay cho nàng. Sở Huyên khẽ cười, bóng lưng của hắn đẹp y như trong mơ vậy, khiến người ta cảm thấy cực kỳ an toàn, không sợ bất cứ gian truân nào trên thế gian. "Xong rồi!", Địa Lão duỗi lưng: "Ai về nhà nấy đi". Chỉ là, chẳng có ai đáp lại và để ý đến ông ta. Hai mươi vị Chuẩn Đế kể cả Diệp Thành và Sở Huyên đều đứng im như tượng, híp mắt lại nhìn chằm chằm vào khu vực kia. Nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào những giọt máu tươi rải rác của Ma Quân. Mỗi một giọt ma huyết đều đang mấp máy rồi hóa thành từng ký hiệu nhỏ rơi xuống không trung và dung hợp vào đất trời. Địa Lão cũng phát hiện manh mối, cảnh tượng kia trông có chút quỷ dị. "Ngô lấy máu mình đánh thức ma linh! Xin mời binh lính Thiên Ma, xin mời quân vương Thiên Ma, xin mời Đại Đế Thiên Ma... xuất hiện lại trên thế gian này". Bỗng dưng vang lên một tiếng gầm thét vang vọng đất trời. Đó là tiếng rít gào của Âm Dương Ma Quân, không biết nó phát ra từ đâu, chỉ biết toàn bộ Đại Sở đều bị bao phủ bởi âm thanh ấy. Núi non Đại Sở rung chuyển bởi tiếng gào thét này. Đất trời bỗng chốc u ám, tiếng gào thét vang lên tựa như phát ra từ địa ngục âm u, đầy ma tính khiến người ta không thể kháng cự. Những linh hồn ma quỷ bỗng nhiên hiện rõ, tàn sát bừa bãi giữa đất trời. “Sao lại như vậy?”, Địa Lão nhíu mày, hai mắt nheo lại nhìn lên bầu trời: “Ở đâu ra mà nhiều sát khí Thiên Ma như vậy chứ”. Không chỉ có mỗi ông ta nghi hoặc, mà chín Hoàng, Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm, Tửu Kiếm Tiên và các Chuẩn Đế khác cũng không biết xảy ra chuyện gì. “Các vị tiền bối, không ổn rồi!”. Vẻ mặt Diệp Thành nặng nề, Tiên Luân Nhãn mở ra, thần mâu sáng như đuốc nhìn chằm chằm một phía. Mọi người nghe vậy cũng nhìn theo tầm mắt hắn sang bên đó. Ở đó, những linh hồn ma quỷ đan xen lẫn nhau, tạo thành một Thiên Ma, thân mặc áo giáp, tay cầm chiến mâu, mái tóc đỏ như máu tung bay. Sau đó, lại là người thứ hai, thứ ba, thứ tư xuất hiện…Ma sát khí lượn lờ, tạo ra từng Thiên Ma, cứ một mét có một người đứng, xếp thành một đội ngũ hình vuông. Tốc độ rất nhanh, số lượng nhiều khiến người ta không khỏi hoảng sợ. Nhìn xuống đất trời, từng Thiên Ma xuất hiện, cả một vùng âm u tựa như một tấm thảm đen tuyền che phủ khắp tứ hải bát hoang. Ma Tôn nào cũng đều mặt giáp, tay cầm chiến mâu. Nhớ lại ký ức xa xưa, đôi mắt bọn họ đang mơ hồ bỗng chốc đã tỉnh táo, bạo ngược đầy sát khí, nụ cười u ám đáng sợ. “Là Thiên Ma Đại Quân đã bị tiêu diệt hơn ba trăm năm trước”. Vẻ mặt Diệp Thành khó coi, chỉ vào một Thiên Ma phía xa: “Ma tướng kia, là ta giết, ký ức vẫn còn như mới”. “Thiên Ma Đại Quân, lại xuất hiện ở nhân gian?”, Thiên Lão run sợ. “Có lẽ là Âm Dương Ma Quân hiến tế, dùng bí pháp Thông Thiên, kêu gọi linh hồn đã chết, bí thuật Thiên Ma cực kỳ ngang tàng”. Chín Hoàng trầm ngâm, vẻ mặt cũng rất khó coi. “Phục Nhai, đánh trống trận”. Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng. Tiếng trống vang lên, như đến từ một nơi xa xôi, hùng hồn vang dội, đầy vẻ tang thương cổ xưa, vang vọng khắp Đại Sở, chư thiên. Đồng thời, từ Đông Lăng Cổ Uyên, Tây Lăng U Cốc, Nam Yến Đại Trạch, Bắc Chấn Thương Nguyên, đều có cột sáng phóng lên trời. Đó là truyền tống vực môn hư thiên, do đích thân Thiên Huyền Môn sắp xếp. Trận huyết chiến ba trăm năm trước, Đại Sở chết trận rất nhiều người, khiến Thiên Huyền Môn có một bài học to lớn, vì vậy sau trận đại chiến, các vực môn được xây dựng ở khắp nơi trên Đại Sở để tiện việc di chuyển.