Đó chính là kiếm linh của kiếm Tru Tiên, nhờ vào Nhược Hi, dùng pháp thuật hiện hình ra bên ngoài. Một bên, Diệp Thành chân đạp Chư Thiên Trận, trên đầu tinh không rộng lớn, lưng dựa Hỗn Độn giới, trong hắn có rất nhiều dị tượng đan xen, tinh tú tịch diệt, mặt trời sụp đổ, giống như trời đất sơ khai. Sau lưng hắn cũng có một bóng người hư ảo, thân hình vĩ đại cao lớn, cứng cỏi như núi, bễ nghễ với thiên hạ, uy chấn bát hoang. Đó là đạo của Hiên Viên Đế, tụ thành hình người, gọi là Đạo Tương. Hai người đều có hình dáng hai ba tuổi, dáng vóc cũng ngang nhau, ngay cả binh khí trong tay cũng hạng một hạng hai trong Chư Thiên. Kiếm Tru Tiên từng chặt đứt Đế Binh, nhuốm qua máu tươi của Đế. Kiếm Hiên Viên là đế khí của Đại Đế mạnh nhất, cũng từng nhuốm qua máu của Đế. Hai thanh thần binh tuyệt thế, uy lực ngang nhau, chiến tích cũng ngang nhau, va chạm hết lần này đến lần khác, không ai có thể làm gì ai. Nhưng hai người chiến đấu, lại làm cho Thiên lão và Địa lão gặp tai ương lớn, cực đạo đế uy, cho dù là cấp Chuẩn Đế, cũng khó mà chống cự. Cùng gặp tai ương còn có Càn Khôn Chủ và Ngũ Hành Hoàng kia. Bọn họ vốn là thân thể thông Minh, không có tình cảm, chỉ giống như con rối, chiến lực tự nhiên không thể so với đỉnh phong, thần khu nứt ra không chỉ một lần. “Trận này cứ tiếp tục như vậy, không phải là cách, kiếm Tru Tiên quá quỷ dị,”. Địa lão một chưởng ném bay Ngũ Hành Hoàng, nhìn về phía Thiên lão: “Nghĩ cách phá vỡ dị không gian này, đánh hội đồng mới là chính đạo”. “Đang tìm căn nguyên, cần thời gian”. Thiên lão nói xong, một bước nhảy lên trời, né một kích của Càn Khôn Chủ, trở tay chỉ vào trước ngực Càn Khôn Chủ, chọc ra một lỗ đẫm máu. “Sớm biết thì cũng sẽ xin Thần Nữ một Đế Binh”. Địa lão thở dài. “Là chúng ta đã quá xem thường kiếm Tru Tiên, cả hai đại thần kéo đến từ Minh giới”. Thiên lão lắc đầu, công phạt càng mạnh hơn. Cũng may mà Càn Khôn Chủ và Ngũ Hành Hoàng không ở trạng thái đỉnh phong, bằng không, với chiến lực của hai người còn lâu mới là đối thủ. Đại Thần của thời Thượng Cổ, tùy tiện lấy ra một người đều là nhân vật mạnh mẽ, có thể so với Chư Thiên Kiếm Thần, mạnh không còn gì để nói. Trên hư thiên, máu tươi đã đổ, có máu màu hoàng kim, cũng có bảy màu sắc rực rỡ, đang rơi xuống, công kích lẫn nhau. Diệp Thành đã nhuốm máu, thánh khu hai ba tuổi mặc dù có kiếm Hiên Viên bảo vệ nhưng vẫn không ngừng nứt vỡ ra, thánh huyết phun ra. Kiếm Tru Tiên rất quỷ dị, có thể chặt đứt Đế Binh, thì cũng bất chấp sự bảo vệ của Đế Binh, những vết thương do bị nó chém, rất khó khép lại. Ở đây là dị không gian, trong phạm vi Đại Sở, một khi dị không gian vỡ tan, nó sẽ đối mặt với không phải chỉ là hơn trăm Chuẩn Đế, mà còn có tám Cực Đạo Đế Binh, đánh hội đồng cho không còn mảnh vải. “Nợ máu trả bằng máu”. Lời nói của Diệp Thành vang lên, lạnh như băng, thánh huyết và đế uy đan xen, công phạt không cần mạng sống. Mỗi khi nhớ tới Sở Huyên, Diệp Tinh Thần, Thần Chiến, Đế Ngọc nữ đế trong ý cảnh, hắn liền không kìm nén được lửa giận cuồn cuộn. Kiếm Tru Tiên, kiếm của trời xanh, đã nhuốm đầy máu tươi của bọn họ.