Đều là có đôi có cặp, hơn nữa ở phía sau ít nhiều cũng dẫn theo hậu bối nhà minh, bối phận của Diệp Thành nháy mắt lại được đề cao. Long Nhất, Long Ngũ và Tiểu Linh Oa, ba tên ranh kia cũng đến, cũng không đi tay không, hơn nữa lại còn rất là hào phóng. “Nào nào, để ở đây”. Không ít người khiêng đòn gánh, hợp hoan tán hết sọt này lại tới sọt khác. Được rồi! Lối để vào Ngọc Nữ Phong đã bị chất đầy ngay lập tức. Diệp Thành nhìn mà giật giật khóe miệng, con mẹ nó, dù tính là mỗi ngày hắn ăn một sọt đi, cũng phải ăn đến mức mười năm mới ăn hết nổi. Chúng nữ càng nhìn thì mặt càng đỏ như rặng mây, bây giờ dân phong Đại Sở ta đều từ hung hãn đổi thành phóng khoáng rồi sao? “Không cần để ý đến mấy chi tiết đó!”. Tư Đồ Nam, Tạ Vân, Hùng Nhị, cái đám súc sinh này túm lấy Diệp Thành kéo đi rồi. “Uống”. Tiếng sói tru vang lên, vang vọng toàn bộ Hằng Nhạc. Mọi người thật ăn ý, toàn bộ vây quanh Diệp Thành chặt chẽ. Giống như hình ảnh chuốc rượu cho tân lang, không mang theo chén, cứ thế mà rót, cố gắng chuốc cho Diệp Thành uống đến ngu người. Sau đám tiểu bối, chính là lớp trưởng lão, Vô Nhai Đạo Nhân, Cổ Tam Thông, Ngưu Thập Tam, Thái Ất Chân Nhân, Ngô Tam Pháo… Mấy người này có vai vế đều cao, cũng dẫn theo hậu bối của minh, đứng thành một dải. Trong nháy mắt bối phận của Diệp Thành bị kéo thấp xuống, từ chức ông ngoại rồi thành cháu, ừm, rồi còn trở thành chắt trai. Điều đáng nói là, người đến bái phỏng không phải là đi tay không đến, ai cũng đem lễ vật, ra tay cũng rất hào phóng. Nhìn từ xa, Ngọc Nữ Phong đã chật kín người, trên núi, chân núi, một sọt lại kế một sọt toàn con mẹ nó là hợp hoan tán. Hai người Thiên Địa âm thầm bảo hộ Diệp Thành thấy hình ảnh như thế thì không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt vô cùng vi diệu. Đây là quy củ của Ngọc Nữ Phong? Ai đến cũng đều đem theo hợp hoan tán? Màn đêm không biết đã buông xuống từ khi nào, những người đến khoác vai nhau, loạng choạng đi xuống núi, ợ hơi liên tục. Hằng Nhạc tông cũng đã làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, an bài chỗ ở cho họ. Các nữ quyến đưa bọn nhỏ đi rồi, nhưng đám say rượu, tinh thần lại vô cùng phấn chấn, tụ một đám ở bên dưới Ngọc Nữ Phong. Hùng Nhị dựng lên một cái bàn đá, trên đó khắc đấy tên. Mấy cái tên đó, không cần phải nói, chính là các hồng nhan tri kỷ của Diệp Thành, không chỉ có tên, còn có tỷ lệ cược. “Cái này là cược cái gì?”. Mọi người nhìn Hùng Nhị. “Vô nghĩa, đánh cược xem ai kêu to nhất!”, Hùng Nhị kêu lên. “Cái này lạ thật đấy”. Mọi người đều đang bàn luận với nhau về vụ cược của Hùng Nhị, cái gì tên này cũng nghĩ ra được! “Đừng có cà kê, nhanh lên nào”, Hùng Nhị thúc giục. “Nhất định là Thi Nguyệt, thê tử ta ở trên giường rất hoạt bát”. Trần Vinh Vân nhếch miệng cười: “Đều là cùng một mẹ sinh ra, làm tỷ sao có thể không bằng muội muội?” “Ta vô cùng đồng ý chuyện này”. Ly Chương cười hắc hắc. “Không giống nhau đâu, ta cho rằng, hẳn là Thượng Quan Ngọc Nhi”. “Đừng vớ vẩn, luận về giọng, còn không ai bằng nha đầu Lạc Hi”. “Tịch Nhan vẫn còn ở dáng vẻ thiếu nữ, không kêu lên mới là lạ, chọn nàng là đáng tin nhất, nghe ta, chắc chắn không sai”. “Nếu Diệp Thành chặn miệng đối phương, thế chẳng phải chúng ta chịu thiệt sao, tên không biết xấu hổ đó có nhiều thủ đoạn lắm”. “Ngươi nói ra thì đúng là có cái khả năng này nha!” Một đám khốn cứ ngươi một lời ta một tiếng, làm chuyện đáng khinh lại còn cố tình làm ra vẻ nghiêm túc, giống như đoán mệnh. Lại nói tiền đặt cược kia, nguyên thạch xếp thành núi, trên dưới ngàn vạn. Xong việc rồi, một đám người chắp tay ngồi xổm dưới chân núi. Một đám đông đều dựng lỗ tai lên, bất luận trên Ngọc Nữ Phong có động tĩnh gì, bọn họ đều có thể nghe được. Một canh giờ qua đi, trên núi không có động tĩnh gì. Hai canh giờ trôi qua, vẫn là một khoảng im lặng. Ba canh giờ trôi qua, lúc đầu như thế nào thì bây giờ vẫn như thế đấy. “Cái tình huống gì thế này…”. Tư Đồ Nam ngáp một cái, ngửa đầu liếc mắt xem xét đỉnh núi. “Không hợp lý nha!” “Chưa biết chừng, Diệp Thành thật sự bịt miệng người ta”. “Các ngươi canh đi, ta đi ngủ một lát”. Tạ Vân khoanh tay, dựa vào tảng đá, ngáy khò khò. Ngủ một giấc, mở mắt ra, trời đã sáng rồi. Đệ tử chăm chỉ của Hằng Nhạc Tông đã chạy ra khỏi động phủ, vươn vai nhiệt tình, hấp thụ linh lực. Đi ngang qua Ngọc Nữ Phong, chúng đệ tử đều sửng sốt. Làm gì vậy, một đám người đều ngẩng đầu, hai mắt trông mong nhìn về Ngọc Nữ Phong. “Đang nhìn cái gì vậy?”. Rất nhiều đệ tử theo bản năng ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem, mấy người này ngồi xổm nhiều như thế là đang nhìn cái gì. Chính là, không có cái gì, khiến người xem mặt đầy hoài nghi. Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành đi xuống, trong tay nắm chặt Vô Tự Thiên Thư, vùi đầu nhìn, dáng vẻ rất nghiêm túc. “Tham kiến Thánh chủ”. Đệ tử Hằng Nhạc Tông hoảng loạn, vội vàng hành lễ. “Cũng… cũng ngon”. Diệp Thành không khỏi lui về sau một bước. Chợt, Diệp Thành đã bị đám người bao vây, tiếng hét thảm thiết vang lên khiến cho người đang ngủ say giật mình, đột ngột ngồi dậy. “Xấu hổ không?”. Trong hư vô, Thiên Lão nhìn về phía Địa lão. “Xấu hổ”. Địa Lão xoa xoa đôi mắt già mắt, đôi mắt cũng đỏ lên, thật đúng là uổng công đợi cả một đêm.