Diệp Thành cười: “Tha cho nàng ta có thể làm cho người chết chuyển thế sống lại sao? Đây là nợ máu, phải dùng máu để trả”. “Chuyện năm đó, ta đã nghe nói, nhưng Thần tử Phượng Hoàng đã chết, ngươi thật sự cũng muốn giết cả Phượng Hoàng công chúa sao?” “Hai chuyện này là hai việc hoàn toàn khác nhau”. Diệp Thành nhàn nhạt nói. “Tộc Phượng Hoàng là hậu duệ của Đế, ở phía sau còn có truyền thừa vô song, lại còn có Cực Đạo Đế Binh của Đế, việc này nếu như không chừa lại một đường, Thiên Đình nhất định sẽ gặp kiếp nạn”. Xích Dương Tử vội vàng nói. “Không cần dùng tộc Phương Hoàng để áp chế vãn bối, nếu thật sự khai chiến, Đại Sở không sợ tộc Phượng Hoàng”. Lời nói của Diệp Thành bình đạm: “Nàng ta có thể tồn tại đều là nhờ anh linh Đại Sở dùng xương máu mà tranh tới, nàng ta thiếu nợ Đại Sở, phải dùng mạng nàng ta để đổi lấy”. Xích Dương Tử muốn nói tiếp nữa, nhưng cuối cùng lại không nói ra. Tuy tiếp xúc với Diệp Thành không sâu, nhưng đối với bản tính của hắn lại hiểu rất rõ, ân oán phân minh, hơn nữa chấp niệm cũng rất sâu đậm. Mấy năm nay, hễ là truyền thuyết có liên quan đến Diệp Thành, có cái nào mà không có về chuyện người chết tái sinh, mà phàm là chạm đến điểm mấu chốt kia, đều không có ngoại lệ, đều phải trả giá bằng máu. Xích Dương Tử thở dài một tiếng, sau đó đứng dậy rồi đi. Ông ta ôm một tia hi vọng, nhưng lại không thể làm Diệp Thành dao động. Cho dù có là Chuẩn Đế đi chăng nữa thì cũng khó có thể khiến cho Diệp Thành buông bỏ thù hận, chuyện này không phải chỉ cần ông ta nhúng tay vào là có thể êm xuôi. Rời khỏi Thiên Đình, Xích Dương Tử đi lên một đỉnh núi. Tại nơi đó, Vô Cực Tử tóc trắng đã chờ sẵn: “Ủ rũ cụp đuôi, không cần phải nói, hẳn là đã vấp phải trở ngại”. “Là ta quá coi thường hắn”. Xích Dương Tử thở dài. “Cho ngươi một lời khuyên, chớ có lại can dự vào việc này, người không quản được đâu”. Vô Cực Tử chậm rãi nói. “Nếu cứ giữ nguyên như thế, ta khó nói chuyện với bên Phượng Hoàng!” “Cho dù có là tộc Phượng Hoàng, Tiên tộc cùng với Đông Hoa liên thủ lại, cũng không thể địch lại Đại Sở, giúp tộc Phượng Hoàng cứu Phượng Tiên lại thế nào, chỉ có thể đưa đến một đại kiếp còn lớn hơn nữa, chín vị Đại Sở kia nếu phát cuồng lên, không ai có thể quản nổi đâu”. “Ta không quan tâm tới chuyện này nữa”. Xích Dương Tử nhàn nhạt nói một tiếng: “Nói đến quan hệ của Diệp Thành và Thiên Hư! Ta có thể cảm giác được, hắn đã gom đủ hai tiên nhãn, còn có thánh cốt Thần Chiến, tất cả cũng đã đều bị hắn dung hợp”. “Hắn là một kẻ đã giết hoàng đế Đại Sở, Cấm Khu cũng sẽ nể tình”. Vô Cực Tử chậm rãi xoay người: “Ta bắt đầu hiểu rõ, năm xưa đánh vào Thiên Hư, từ đầu đến cuối là một việc sai trái vô cùng nghiêm trọng”. Lời nói của Vô Cực Tử tràn đầy thâm ý, khiến cho Xích Dương Tử nhíu mày, cũng đuổi theo rồi biến mất trong giây lát. Trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành nhìn theo bóng dáng rời đi của hai người. Xích Dương cầu tình, Diệp Thành đã sớm đoán được, đừng nói là ông ta đến, cho dù có là Phượng Hoàng đích thân đến, cũng đều không có khả năng giữ được Phượng Tiên. Đây là một hồi nợ máu, kéo dài qua hơn một trăm năm, sớm đã định sẵn kết cục không chết thì không thể ngừng. Ở phía sau, Hồng Trần Tuyết đi đến, trong tay còn cầm một tờ giấy trắng, bà ấy nhét tờ giấy vào trong lòng ngực Diệp Thành. Diệp Thành thu lại suy nghĩ, nhìn lướt qua tờ giấy trắng. Hắn đột nhiên cảm thấy trái tim mình nhói đau một cái. Thứ mà Hồng Trần Tuyết đưa cho hắn chính là tiền thuê cường giả, số lượng kia, khiến cho hắn cảm thấy thật đau lòng. “Cũng may Thiên Đình ta đông dân, có thể trích ra được nhiều tiền như thế, nếu là chỗ khác, hơn phân nửa là không thể có được khí phách lớn như thế, cho dù có, cũng không thể nào có được nhiều tiền đến như vậy”. Hồng Trần Tuyết lắc đầu cười: “Sự thật đã chứng minh, người nhiều thì lực lượng lớn mạnh, giống như Thiên Đình Đại Sở”. “Đoàn lính đánh thuê của Huyền Hoang, đều bị bao hết?” “Ngươi nói, ngươi không quan tâm đến tiền bạc”. Hồng Trần Tuyết nhún vai: “Không có tiền thì vẫn có thể kiếm! Nhưng dẫu sao lính đánh thuê Huyền Hoang vẫn là người có thực lực, số lượng cường giả như thế, hơn nữa còn có đại quân của Thiên Đình, như thế là có thể đủ để nghiền áp đối phương, trận chiến này không trì hoãn”. “Có tiền có thể sai khiến ma quỷ!”, Diệp Thành cũng thở dài, dâng lên một ngọn lửa đốt hết tờ giấy trắng kia. “Ngươi nói ngươi biết Phượng Tiên ở đây, là đoán, hay là có một con đường đặc thù nào khác”. Hồng Trần Tuyết cười nói. “Ở trên đời này, không ai có thể hiểu nàng ta hơn ta cả”. “Vậy ngươi nói xem, nàng ta bây giờ đang ở đâu!” “Tây Mạc, Linh Sơn”. Diệp Thành bình đạm đáp. “Tin tưởng ngươi vô điều kiện”. Hồng Trần Tuyết nhẹ giọng cười. Hai người sau đó không nói gì nữa, hoàn toàn im lặng giống như một pho tượng. Bước tiếp theo chính là chờ đợi, dẫu sau Huyền Hoang cũng rất lớn, đi tới nơi đó cũng cần có thời gian, càng không phải nói nữa là có quá nhiều người. Nhân Hoàng làm việc, vẫn rất đáng tin cậy, một nhóm lính đánh thuê đã lẻ đến địa chỉ được chỉ điểm để túc trực. Đội hình thật sự rất mạnh, thậm chí có thể nói là vô cùng mạnh mẽ, hơn tám phần đều là Đại Thánh, cũng không ít Thánh Vương. Tuy nhiên, cho đến khi bọn họ nhìn thấy được đại quân của Thiên Đình, những cường giả được thuê này, xém chút đã bị doạ sợ đến tiểu ra quần. Trước mắt bọn họ, một mảng đen nghìn nghịt, giống như một đại dương sâu rộng mênh mang, phủ kín Thiên Hư đại địa. Dưới đêm trăng, lính đánh thuê và đại quân Thiên Đình hoà vào một chỗ, thẳng đến mục tiêu, một đường cuồn cuộn mênh mông. Động tĩnh như thế, khó mà không thu hút chú ý của tứ phương, thấy đội hình này, ai cũng đều cả kinh, sắc mặt tái nhợt. “Thiên Đình Đại Sở, cuối cùng cũng ra tay, mười triệu tu sĩ, Đại Thánh có thấy, cũng phải chạy đi!” “Nói sau đi! Xây dựng sơn môn thật tốt, ổn định đầu trận tuyến, từng khoản thanh toán đều sẽ thanh toán đầy đủ”.