Vừa dứt lời, hơn một ngàn bóng người lập tức xông đến truyền tống môn. Đây đều là cao thủ Thiên Đình: năm Vương Đại Sở, hậu duệ Hoàng Giả, Sở Linh Ngọc, Long Nhất, Long Ngũ, Tạ Vân,… đều có trong đó, đội hình này phải nói là vô cùng khổng lồ. Chiến lực tuyệt đối áp chế, đây là nhất quán trong phong cách chiến đấu của Thiên Đình. Ngoài cao thủ của Thiên Đình, còn có mấy người Nam Đế, Bắc Thánh. Vào thời gian trước, bị hành đến thê thảm, bây giờ đã tìm được kẻ thù, đương nhiên là muốn đi thanh toán từng cái một. Trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành giống như một pho tượng, lẳng lặng đứng im, nhìn về phương xa, đôi mắt vẩn đục, ảm đạm không có chút tia sáng. Dù hắn chưa đi, lại tự mình đem cống hiến hết toàn bộ bảo vật của bản thân, như Đại Đỉnh, Xích Tiêu, kiếm Chuẩn Đế Phần Tịch. “Làm sao thế, không quen à?”, Hồng Trần Tuyết cười khẽ. “Cái gì?” Diệp Thành bừng tỉnh, nghi hoặc hỏi một tiếng. “Năm xưa, nếu như có chiến sự thì đều là bản thân ngươi tự mình dẫn quân, Thánh chủ Thiên Đình cũng luôn luôn làm gương cho binh sĩ”. “Gần như đã thành phế nhân, đi theo cũng là một loại trói buộc”. “Ngươi bây giờ, thật sự hoàn toàn hiện rõ cái gọi là anh hùng xế bóng là thế nào”. Hồng Trần Tuyết cười khẽ, trong tiếng cười lại mang theo một tiếng thở dài. “Không phục cũng không được”. Diệp Thành không khỏi lắc đầu cười. “May mắn thay, nhân tài ở Thiên Đình cũng đủ nhiều”. Hồng Trần Tuyết nâng một lọn tóc đẹp: “Nếu có một Diệp Thành ngã xuống, sẽ có hàng ngàn hàng vạn Diệp Thành mạnh mẽ vươn lên, sinh sôi không ngừng”. Diệp Thành mỉm cười, không nói thêm nữa, gương mặt mang vẻ vui mừng. Đại Sở có nhân tài đông đúc, sau khi chuyển thế, hưng thịnh vinh quang, thiên kiêu nhân kiệt nhiều như măng mọc sau mưa. Không có Diệp Thành hắn ở đây, bọn họ vẫn có thể cùng nhau giúp đỡ Thiên Đình, quần tinh Đại Sở, cũng sẽ vô cùng lộng lẫy. “Đến lúc nghỉ ngơi một chút rồi”. Hồng Trần Tuyết ấn Diệp Thành lên trên một chiếc ghế trương vân dài, trên tay ngọc còn cầm một cây lược gỗ, chải vuốt đầu tóc bạc phơ của Diệp Thành. “Lúc sư tôn tuổi già, ta cũng chải tóc cho người giống thế này”. Hồng Trần Tuyết một bên chải tóc, một bên lẩm bẩm. “Lại ở trên người ta tìm kiếm bóng dáng của Hồng Trần”. Diệp Thành khẽ mỉm cười, cũng không có phản kháng lại. Hồng Trần Tuyết cười nhạt, qua một lần lại một lần chảy, đôi mắt đẹp có chút mông lung, dường như Diệp Thành chính là Hồng Trần. Ngọc Nữ Phong rơi vào cảnh im lặng, thỉnh thoảng lại có tiếng ho khan vang lên. Lời nói phân thành hai nơi, cao thủ Thiên Đình lần lượt ra khỏi Thiên Đình, đi theo tuyến đường đã xác nhận, tách ra hai đội mà bọc đánh cổ thành kia. Toà cổ thành kia, nằm ở giao giới của Trung Châu và Tây Mạc. Gọi là Tây Châu cổ thành, cũng không lớn lắm, đến tên cũng không biết, nơi đây cách xa chốn phồn hoa náo nhiệt, có rất ít người đến chỗ này. Vào lúc sáng sớm, thành cổ Tây Châu dần dần náo nhiệt hơn. Tiếng thét to, tiếng gào không dứt, trong đó không thiếu những phàm nhân, cũng có tăng lữ Tây Mạc khổ hạnh chạy đến nơi này truyền pháp. Trong thành có một toà trang viên nhỏ bị kết giới huyền ảo che giấu Mà đám người Thái Thanh Thần Tử đều ở trong trang viên nhỏ này. “Đã mười mấy ngày, cũng không thấy Thiên Đình Đại Sở kia có hành động gì lớn”. Thái Thanh Thần Tử trầm giọng nói. “Chắc là bị doạ không dám ra cửa”. Thần tử Vũ Hoá nghiền ngẫm cười: “ Ngay cả một Thánh Vương cũng không có, người nhiều thì có tác dụng gì, chung quy cường long khó áp chế địa đầu xà”. “Đợi đại tộc trở về sẽ xử đẹp bọn họ”. “Nghe nói, dung nhan nữ tử Thiên Đình nàng đều là tuyệt thế”. Trong đôi mắt của Chí Tôn Thành Thần Tử đầy sự tục tĩu. “Đặc biệt là các thê tử của Diệp Thành, bổn vương rất thích!”. Thái Thanh Thần Tử cười lộ ra hai hàm răng trắng, hung nanh lộ ra, âm trầm đáng sợ. “Kẻ nào bày bố kết giới thế này, đúng là nát!”. Trong khi ba người đang nói chuyện, hai người đầu trọc tiến vào trang viên, thế nhưng lại làm lơ đi kết giới, dường như cấm chế ở nơi này chỉ là để bày trí. Hai người đầu trọc này, không cần phải nói, chính là Long Nhất và Long Ngũ. Thái Hư Cổ Long thần tộc đối với không gian khống chế luôn xếp hạng đầu, bất luận là chủng tộc nào thì cũng đều khó mà địch nổi, huống chi cái kết giới này chỉ là chuyện nhỏ. “Các ngươi là ai?”. Ba người Thái Thanh Thần Tử đột nhiên đứng lên, híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào hai người đầu trọc này, dám làm lơ kết giới mà bọn họ bày ra, người tới không hề đơn giản. “Kẻ bên trái kia hẳn là tên ngốc Thái Thanh Thần Tử”. “Tiện nhân bên phải tám phần là thần tử Vũ Hoá”. “Còn tên đứng giữa, ừm, là Chí Tôn Thành Thần tử”. Đối với tiếng hét lớn của ba người, Long Nhất, Long Ngũ đều không nghe thấy. Hai người này hay rồi, mỗi người cầm một tá bức hoạ, phân chia như không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. “Bắt lấy cho ta”. Thái Thanh Thần Tử đột nhiên tức giận. Lời vừa dứt liền có mười mấy bóng người từ phía sau hắn ta lao ra, tất cả đều sử dụng pháp khí, áp đến hướng của Long Nhất, Long Ngũ. Thế nhưng, vào lúc này, một cái đỉnh lớn từ bên ngoài lao vào, nghiền nát pháp bảo. Cái đỉnh lớn cổ xưa, có khí Hỗn Độn mãnh liệt, trên thân khắc Độn Giáp Thiên Tự, còn có âm thanh đại đạo vọng lại. “Hỗn Độn Đỉnh”. Bọn Thái Thanh Thần Tử nhìn thấy nó, lập tức biến sắc, tựa như nhận dạng được pháp khí bảo mệnh của Diệp Thành. “Ba vị, khiến ta đi tìm thật vất vả nha!”. Hàn Vân thích ý vặn vẹo cổ, trong đôi mắt loé sáng hàn quang. “Tiền bối cứu mạng, tiền bối cứu mạng!”. Thái Thanh Thần Tử gào rống, thực hiển nhiên, đánh không lại đối phương thì chỉ có thể cầu cứu, trận chiến này không có cách nào mà đánh nổi. “Chư vị tiểu bối, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng”. Đừng nói, lời cầu cứu của bọn họ, thật sự có đáp lại, hơn nữa lại còn tới cái cổ thành này, lời của bọn họ đúng là siêu phàm. “Nói lần nữa, diệt cửu tộc ngươi!”. Tạ Vân bình đạm nói.