Giữa tiếng bàn tán , Trí Dương Đạo Nhân chạy vào trong một vùng núi. Diệp Thành cầm huyết kiếm, đuổi giết theo sau, tay vung kiếm chém. Tiếp đó, những ngọn núi nối đuôi nhau đổ sập, bị san thành bình địa vì không chịu nổi uy áp của Chuẩn Đế Binh và Thánh Cốt Đại Thành. Trí Dương đốt cháy sức mạnh nguyên thần, huyết tế thọ nguyên. Ông ta chỉ lo bỏ chạy, không màng đến uy nghiêm của Đại Thánh. Diệp Thành bám sát không tha, không ngừng vung kiếm, cơ thể Trí Dương hết lần này đến lần khác bị chém rách rồi lành trở lại, sau đó lại bị chém rách, máu me đầm đìa khiến ai cũng phải sợ. Kẻ chạy người đuổi giết, một người như thần quang, người kia như tiên mang. Những ngọn núi mà họ ngang qua đều bị đổ sập, biển lớn mà họ ngang qua thì đều khô cạn, cả những thảo nguyên cũng rạn nứt. Không ai ngờ cuộc truy sát này lại kéo dài đến ba ngày ba đêm, diễn ra trên gần cả ngàn vạn dặm mà vẫn chưa kết thúc. Diệp Thành có được sự hỗ trợ từ thánh cốt nên tốc độ như một thần mang. Có điều, mặc dù sức chiến đấu của hắn mạnh hơn nhiều so với Trí Dương, nếu Trí Dương dùng hết sức thì hắn cũng không thể dễ dàng đuổi kịp. Đúng là hắn đã dung hợp được thánh cốt nhưng lại khó phát huy được sức mạnh bá đạo của nó, không thể nào phủ nhận điểm yếu này được. Họ lại đến một vùng biển rộng lớn mênh mông. Trí Dương Đạo Nhân liều mạng bỏ chạy, sau đó hét lớn: “Thương Hải đạo hữu cứu ta, Thương Hải đạo hữu cứu ta”. Dường như ông ta đã biết vùng biển này có tu sĩ lợi hại từ trước nên mới chạy đến để cầu cứu, và nhờ vào đó để thoát khỏi sự truy sát của Diệp Thành. Đúng là vùng biển này có người, hơn nữa tu vi cũng không phải thấp. Đó là một ông già áo trắng, từ từ bước ra từ đáy biển, có cảnh giới Đại Thánh, kém hơn Trí Dương Đạo Nhân một chút. Ông ta bế quan tu luyện ở vùng biển này, không ngờ lại bị người ta đến làm phiền. Nhưng khi ông ta nhìn thấy Trí Dương Đạo Nhân máu me bê bết thì liền ngây ra: “Trí Dương đạo hữu, sao lại như thế?” “Cứu ta, cứu ta!”. Trí Dương Đạo Nhân điên cuồng nhào đến. Ông già áo trắng còn bất ngờ hơn, bất giác nhìn về phía đối diện. Đập vào mắt ông ta là Diệp Thành đang cầm một thanh kiếm đầy máu, sát khí đằng đằng, giống như một con ma. “Chuẩn Đế?”. Ông già áo trắng bất ngờ, nhưng rồi lại nhanh chóng lắc đầu: “Không đúng, còn có trợ lực từ uy thế gì đó”. Ông ta nhìn ra được điều đó thì liền tiến về trước, chắp tay chào trước rồi mỉm cười, nói: “Không biết đạo hữu đến từ đâu, có thể nể mặt lão đây, có thể tha cho họ được được không”. Diệp Thành không nói gì, vung kiếm, chém đứt đầu ông già áo trắng, cảnh tượng thật sự rất máu me. Hắn vẫn không nương tay, đó là kiếm tuyệt sát, không chỉ chém đứt đầu ông già áo trắng mà đến cả nguyên thần cũng bị tiêu diệt. Đầu ông già áo trắng lăn lông lốc, hai mắt lồi ra. Ông ta bức bối và cũng ấm ức, đường đường là đại thánh mà mới chạm mặt đã bị người ta chém chết, không kịp trở tay. Giây phút cuối cùng lúc thần trí biến mất, ông ta mới nhận ra cái gì là hối hận, hối hận không nên chạy ra làm màu, cũng hối hận không nên làm người giảng hòa để đến nỗi gây ra họa sát thân. Diệp Thành chém chết ông già áo trắng thì lên trời, tiếp tục truy sát. Trí Dương Đạo Nhân loạng choạng, ông già áo trắng giúp ông ta đỡ một đòn, còn ông ta thì lại chạy thục mạng, không dám quay đầu. Khán giả bám theo sau, lúc nhìn thấy cái xác không đầu của ông già áo trắng thì không khỏi xuýt xoa: “Ngoan ngoãn bế quan tu luyện thì được rồi, cứ muốn chạy ra làm gì”. “Giờ thì hay rồi, không ra vẻ được lại còn bị chém”. Tính kỹ lại thì từ lúc Diệp Thành đến Huyền Hoang, hễ người nào sinh sự với hắn thì cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Không có, gần như không có, từ bọn thần tử Thái Thanh Cung đến Trí Dương bây giờ, tất cả đều là những minh chứng bằng máu. Người chạy người đuổi giết, sau lưng là khán giả đi theo xem, rất có khí thế. Phần lớn những người đến xem Trí Dương Đạo Nhân bị truy sát đều bất ngờ tròn mắt khi nghe chuyện hôm nay.