Diệp Thành đi rồi, nhưng không hề thu hút sự chú ý của bất kỳ người nào, như một tia tiên quang, xẹt qua phía chân trời. Hắn vẫn đánh giá tộc Côn Bằng quá thấp, cuối cùng tạo ra một người giả mạo, tình huống như vậy, hắn cũng không thể không mạo hiểm đột nhập tộc Côn Bằng, muốn giết chết thái tử Côn Bằng trước khi tộc Côn Bằng tự phong bế. Sự thật chứng minh, sự quyết đoán của hắn vẫn không sai, phái phân thân thu hút sự chú ý của bốn phương, còn bản thân hắn có thể làm rất nhiều việc, mà việc này, tuyệt đối không ai dám tưởng tượng. Tộc Côn Bằng là chủng tộc lớn mạnh cỡ nào, trong đám tiền bối từng có Đại Đế, cũng có Chuẩn Đế và cực đạo đế binh bảo vệ, Chuẩn Đế đều chưa chắc dám lẻn vào, càng không nói đến tu sĩ cấp Thánh Nhân như hắn. Phân thân của Diệp Thành vẫn đang đếm, những người xung quanh vẫn đang xem, đám người Côn Bằng Hoàng cũng vẫn đang âm thầm truy tìm, hết thảy đều đang diễn ra một cách quỷ dị, không người nào nhìn ra huyền cơ thật sự trong đó. Diệp Thành đã đến một tòa cổ thành, bước vào Truyền Tống Trận, đi về hướng tộc Côn Bằng. Như thế, hắn trước sau bước vào Truyền Tống Trận của mấy chục toà cổ thành, vượt qua hàng trăm ngàn dặm, lúc này mới dừng chân tại một mảnh hư thiên, cố gắng tập trung thị lực, nhìn ra phương xa. Phương xa, đó là một dãy núi hùng vĩ, có gần chục nghìn đỉnh núi, mỗi đỉnh núi đều được bao phủ dưới lớp mây mịt mù mông lung, có bí pháp che huyền cơ, không nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong. Đó chính là tộc Côn Bằng, đội hình mạnh hơn tộc Khổng Tước, chỉ vì tiền bối bọn họ có Đại Đế. Hắn biến đổi vẻ ngoài, hóa thành một thanh niên tóc tím, dùng thân phận của Cửu hoàng tử tộc Côn Bằng, dùng Chu Thiên che giấu đi khí cơ của mình, bắt chước huyết mạch và khí tức của Cửu hoàng tử. Cửu hoàng tử của tộc Côn Bằng cũng ở chỗ hắn, lúc trước, khi bắt người Kim Ô tộc, hắn đã thuận tiện bắt theo, vì để đề phòng ngộ nhỡ, hiện giờ vậy mà thật sự dùng đến, chỉ cần ngọc bài nguyên thần của Cửu hoàng tử vẫn chưa vỡ vụn, hắn liền có thể mượn thân phận của hắn ta mượn gió bẻ măng, chuyện này, hắn thường làm. Không tồi! Hắn sẽ dùng cách này để trà trộn vào, chỉ vì tộc Côn Bằng có cực đạo đế binh trấn áp thiên địa, Tiên Luân Thiên Đạo chịu áp chế, bên trong còn có Chuẩn Đế canh giữ, nếu dùng Thiên Đạo độn vào, không bị phát hiện mới là lạ, càng nghĩ, cách này mặc dù nguy hiểm, nhưng lại rất đáng tin cậy. Mọi thứ chuẩn bị sắp xếp ổn thoả, hắn mới xuất phát, đáp xuống bên ngoài Côn Bằng Tiên Sơn, dùng thân phận của Cửu hoàng tử Côn Bằng, truyền âm cho bên trong Tiên Sơn: “Còn không mau mở kết giới, cho bổn vương vào”. “Bằng hoàng tử?”. Trưởng lão bảo vệ Tiên Sơn kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Cửu hoàng tử từ nơi nào đến”. “Bổn vương đi đâu, còn cần nói với ngươi?”, Diệp Thành hừ lạnh một tiếng: “Mau mở kết giới”. “Là thuộc hạ lắm miệng “. Trưởng lão kia không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mở kết giới tộc Côn Bằng. Người này lại không chút nghi ngờ, cũng không kiểm tra thân phận của Diệp Thành, đây là do tộc Côn Bằng hùng mạnh, trừ phi đầu óc úng nước, bằng không sẽ không có ai giả mạo hoàng tử đến đây tìm sự kích thích. Diệp Thành cũng chính là dựa vào tâm lý này, không tốn chút công phu nào đã lẻn vào tộc Côn Bằng. Vào tộc Côn Bằng, Diệp Thành liền nhìn lướt qua, bên trong Càn Khôn biến ảo, cả bầu trời đều là một mảnh sao trời, chính là một loại bí pháp mạnh mẽ biến ra, mỗi một ngôi sao đều chân thực. Thu hồi ánh mắt từ cực đạo đế binh, hắn lại liếc nhìn sang một nơi, đó là lăng mộ ở chỗ sâu trong Tiên Sơn, tràn đầy hơi thở Chuẩn Đế, Côn Bằng Lão Tổ ở trong đó, nhưng lại ở trạng thái ngủ sâu. “Cửu hoàng tử?”, trưởng lão canh giữ cửa núi thấy Diệp Thành đứng đó không cử động, thử gọi một tiếng thăm dò, không biết vì sao, Cửu hoàng tử mang lại cho ông ta cảm giác hơi kỳ quái. “Bảo vệ cửa núi cho tốt”. Diệp Thành lườm trưởng lão kia, ngữ khí còn mang theo vẻ uy nghiêm. Dứt lời, hắn liền phất tay áo rời đi, đi một cách rất kiêu ngạo, khí thế rất ngang ngược, hắn từng khám xét linh hồn Cửu hoàng tử, đương nhiên cũng hiểu tính cách Cửu hoàng tử, lần này diễn cũng coi như nhập vai sắc sảo.