Diệp Thành đứng kề vai cùng hắn ta, nhìn qua phía đối diện, trong ánh mắt có sự kiêng dè, huyết mạch của thái tử Kim Ô rất mạnh, không phải Thánh Nhân bình thường, nếu độc chiến, hắn cũng không phải là đối thủ của thái tử Kim Ô. Nhưng mà, rất hiển nhiên hắn không phải chỉ có một mình, còn có Tiểu Viên Hoàng chiến lực có thể sánh ngang với hắn, hai người hợp lực, đỡ mười chiêu cũng không phải vấn đề, thánh thể và Đấu Chiến Thành Viên cũng không phải là khoác lác. Phía dưới, mọi người trong điện đều đi ra ngoài, người nhà Khổng Tước cũng bị kinh động, từ khắp nơi, chòi nghỉ mát, cầu hình vòm, đỉnh núi, lầu các đều tụ tập đầy người, đều nhìn về phía này. “Đó là thái tử Kim Ô sao? Quả là phong độ bất phàm”. Không ít nữ đệ tử nhà Khổng Tước đều nhìn về phía Thái tử Kim Ô, đôi tay ngọc ngà làm tư thế cầu nguyện, đầy si mê. “Thái tử Kim Ô cấp Chuẩn Thánh lại có thực lực chiến đấu vượt cấp, càng không nói đến hiện giờ hắn ta là cấp Thánh Nhân”. Mấy ông lão sôi nổi vuốt râu: “Một chọi hai không phải vấn đề”. “Tiểu Viên Hoàng sắp ngã rồi”. Rất nhiều người liếc nhìn Tiểu Viên Hoàng, đều là vẻ mặt tức giận: “Cũng nên để con khỉ này chịu chút đau khổ, dăm ba ngày lại chạy đến nhà của ta trộm bảo bối”. “Ta tò mò chính là, người mặc áo đen đeo mặt nạ Quỷ Minh bên cạnh Tiểu Viên Hoàng có lai lịch như thế nào”. Có người không biết thân phận của Diệp Thành, vuốt cằm âm thầm phỏng đoán. “Hai Chuẩn Thánh mà thôi”. Đại Thánh Kim Ô tộc đều cười lạnh, trong mắt đều là sự tự tin. “Thánh chủ, có cưỡng chế ngăn lại không”. Trưởng lão nhà Khổng Tước truyền âm đến Thánh chủ Khổng Tước. “Không cần”. Thánh chủ Khổng Tước truyền âm cười: “Giảm bớt nhuệ khí của Tiểu Viên Hoàng cũng tốt, huống hồ còn có Hoang Cổ Thánh Thể trợ chiến, hai người hợp lực, cũng chưa chắc không đỡ nổi mười hiệp”. Thiên Thương Nguyệt cũng ở đây, nhưng không nói gì, không ai hiểu rõ về chiến lực của Diệp Thành hơn hắn ta, người từng giết hại Đại Đế, sát khí kia, cả Chư Thiên Vạn Vực không ai có thể có. “Trên đường đến hoàng tuyền, chớ có trách ta ác độc”. Trong tiếng bàn tán, Thái tử Kim Ô đứng ở hư thiên hành động rồi, vẫn là một chưởng, dung hợp rất nhiều bí pháp, trong lòng chưởng còn có chữ triện lưu chuyển, chưởng ấn to lớn đến cả nghìn trượng, nặng như núi lớn, nghiền ép khiến hư thiên mờ mờ sụp đổ. “Nói phét nhiều quá, cẩn thận mất ch*m”. Tiểu Viên Hoàng chửi tục, mở cấm pháp, ấn đường của hắn ta có khắc thần văn cổ xưa, chiến lực tăng lên, sau lưng hắn ta biến hoá ra một vượn khổng lồ hư ảo, to đến trăm trượng, khí tức bá tạo tàn phá bừa bãi, rung trời động địa. Vượn khổng lồ hư ảo kia là dị tượng, cũng là thần thông thiên phú của dòng máu Đấu Chiến Thánh Viên, nhưng thấy vượn khổng lồ hư ảo rít gào, hai tay giơ lên trời, chống đỡ một chưởng lăng thiên của Thái tử Kim Ô. Trong nháy mắt đó, Diệp Thành một bước lên trời, tay cầm Âm Dương Càn Khôn, biến đổi thành Thái Cực Vô Cực, chứa rất nhiều bí pháp dung hòa hỗn độn, cũng thêm vào đạo tắc hỗn độn, bát hoang một quyền nghịch thiên đánh lên. Chưởng ấn như núi của Thái tử Kim Ô bị một quyền của hắn phá thủng, chấn động đến mức trời đất đều rung chuyển vì nó. “Thật đúng là đã đánh thấp các ngươi rồi”. Chưởng ấn lăng thiên bị phá, Thái tử Kim Ô không chỉ không tức giận, ngược lại càng cười thích thú, nếu thắng quá nhẹ nhàng, ngược lại quá buồn tẻ vô vị rồi. Dứt lời, ấn đường hắn ta có tiên quang nở rộ, một trận sấm chớp bắn ra, nhằm vào Diệp Thành, bí pháp nguyên thần, lạnh lẽo và chết chóc, muốn một kích chém chết chân thân của Diệp Thành. Diệp Thành không nói, nhưng cũng dám dùng thân cứng rắn chống đỡ, Thái tử Kim Ô quá mạnh, đủ để có thể một kích phá vỡ phòng ngự của Phượng Hoàng Tiên Ngự, chín đạo Thần Thương của hắn trong nháy mặt hợp làm một, đối chọi gay gắt với hắn ta. Thần quang Thần Thương và tiên quang Kim Ô cùng vỡ tan, Diệp Thành bỗng đánh một quyền ra, Thái tử Kim Ô cũng theo sau, một chưởng áp xuống chín tầng mây, đánh cho Diệp Thành thân thể lảo đảo, trong miệng có máu tràn ra. Tiểu Viên Hoàng cũng không nhàn rỗi, thuấn thân giết tới, vung cao một gậy, đập về phía đầu Thái tử Kim Ô. Thái tử Kim Ô khẽ nhếch khoé miệng, trở tay đánh một chưởng, đẩy lui Tiểu Viên Hoàng, rồi sau đó lại thuận thế bồi thêm một ngón tay, uy lực dễ như bẻ cành khô, cho dù Tiểu Viên Hoàng thân thể bá đạo, cũng bị xuyên thủng. Diệp Thành tung hoành trên chín tầng mây, xông đến bên cạnh Tiểu Viên Hoàng, hai người hợp lực, cùng giết đến hư thiên. Đại chiến mở ra, tiếng ầm vang đầy trời, chấn động đến mức tai của các đệ tử nhà họ Khổng Tước đều chảy cả máu.