Diệp Thành rối tinh rối mù, cho dù là hắn có thông minh cũng sững sờ trước cảnh tượng này, trước mắt hắn là một thân hình trắng nõn không tì vết, mỗi tấc da thịt đều óng ánh bóng loáng, toát ra hương thơm của phụ nữ. Nhìn một hồi, hắn bỗng cảm thấy mũi mình hơi nóng, hai luồng hơi ấm chảy ra, đó là một dung mạo tuyệt thế, dung nhan không thua gì Dao Trì thần nữ, đẹp một cách hoàn hảo dưới ánh trăng. Đường đường Bắc Thánh lại là một người phụ nữ, đã khiến hắn có nhận thức mới về giới hạn sự xui xẻo, trên người có tiên nhãn, trước đó hắn không nhận ra rằng nếu không phải vì cởi sạch quần áo của người ta, ai sẽ biết được vẫn còn bí mật này. “Lẽ nào là bởi vì tiên y này?”, hắn vô thức nhìn bộ quần áo vừa mới cởi ra trên người Bắc Thánh, trên đó có cấm chế cổ xưa, có thể che giấu huyền cơ, ngay cả sáu tiên nhãn cũng không thể nhìn thấy, một khi cởi ra thì sẽ hiện ra cơ thể phụ nữ, đây chính là trọng điểm của vấn đề. “Ngoài ý muốn, đây là chuyện ngoài ý muốn”, sau khi tìm được nguyên nhân, Diệp Thành ho khan một tiếng khẽ cười, vừa mới cởi hết từng món đồ cho người ta thì giờ lại mặc vào từng cái lại cho người ta, không thể lưu manh quá mức. Thế nhưng một lúc sau, cơ thể Bắc Thánh run lên, đôi đồng tử không có tiêu cự lập tức có thần sắc trở lại, hay nói cách khác, tâm thần của cô ta thoát khỏi ý cảnh, cô ta tỉnh lại. Thấy thế, Diệp Thành vừa định tiếp tục mặc lại đồ cho Bắc Thánh không khỏi sững sờ. Bắc Thánh cũng sửng sốt, tuy là tâm trí của cô ta, thoáng chốc cũng không biết đây là làm sao. “Hiểu… hiểu lầm, đây… đây đều là hiểu lầm”, Diệp Thành vừa cười gượng vừa cầm lấy tiên y lùi về sau, sau đó xoay người bỏ chạy, tư thế chạy trốn cũng rất bá đạo. “Chết tiệt!”, giọng nữ chói tai vang vọng khắp rừng cây, hai má Bắc Thánh đỏ bừng đuổi theo, dường như đã đoán được có chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian mình lĩnh hội ý cảnh, cô ta khôi phục cơ thể nữ là bằng chứng tốt nhất, có ai đó đã cởi hết đồ của cô ta. Tiếng ầm ầm vang lên, nhưng thấy đất đá bay đến, Diệp Thành vội vàng chạy ra ngoài. Bắc Thánh ở đằng sau hệt như một tia tiên quang, tốc độ cực kỳ nhanh, quần áo xộc xệch, hơn nữa còn không mặc áo khoác, chỉ vì áo khoác ngoài tiên y vẫn còn ở trong tay Diệp Thành, cô ta cũng chưa kịp mặc vào. Cô ta vốn dĩ muốn lấy một cái áo từ trong túi chứa đồ để mặc vào nhưng lại phát hiện túi chứa đồ của mình đã không còn, không chỉ bị mất túi chứa đồ mà cả người cô ta từ trên xuống dưới ngoài tiên y và giày ra thì chẳng còn gì cả, tất cả đều đã bị Diệp Thành lấy hết. “Cái tên dê so nhà ngươi”, Bắc Thánh vô cùng tài hoa lại bị chọc tức đến phát điên, có lẽ vì thẹn quá hóa giận nên nói năng loạn xạ cả lên, có mấy câu chỉ là lời mắng chửi bình thường”. Cô ta chưa từng khó coi và nhếch nhác đến thế này, cũng chưa từng bị thiệt như vậy, bảo bối bị người ta cướp mất sạch, cơ thể cũng bị người ta nhìn thấy hết, sự thanh thuần của cô ta đã không còn, thậm chí cô ta còn có ý nghĩ muốn chết. “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi”, Diệp Thành cũng không quay đầu lại, chỉ một mực liều mạng chạy, phụ nữ đang nổi điên là đáng sợ nhất, nếu bị cô ta đuổi kịp, không liều mạng với mình mới lạ đấy. Diệp Thành không có tâm tư đánh nhau với cô ta, bò dậy bèn bỏ chạy, không nhớ đến việc phải trả áo ngoài cho người ta. “Dừng lại!”, Bắc Thánh nhảy lên không trung, ngón tay mảnh khảnh dung hợp tiên pháp, thần mang rực rỡ mang uy lực lại rất mạnh, xuyên qua hư không dễ dàng bao vây lấy Diệp Thành. Diệp Thành trúng chiêu, thân thánh bị đâm tạo ra một lỗ máu, ngón tay của Bắc Thánh dung hợp với đạo tắc và rất nhiều bí pháp thần thông của cô ta, suýt nữa đã cấm chế Nguyên Thần của hắn, với sức chiến đấu của hắn mà cũng bị thương. Nhưng dù là thế, hắn cũng không quay đầu lại, súc địa thành thốn, thân pháp chạy trốn khá quỷ dị, hắn tránh được đòn tuyệt sát của Bắc Thánh, kéo dãn khoảng cách với cô ta, bản lĩnh chạy trốn của hắn luôn hơn người.