“Trưởng lão cứu ta”, trong tiếng tặc lưỡi của mọi người, thần tử Yêu tộc cũng thất bại, cơ thể bị nghiền nát chỉ còn lại nguyên thần đang chạy trốn, hắn ta cũng sợ rồi, không còn uy nghiêm của thần tử nữa. Cũng may hắn ta chạy nhanh, nhất kiếm tuyệt sát của Diệp Thành không chém trúng, ra khỏi vòng chiến đấu là Yêu tộc Đại Thánh có thể can thiệp, đưa thần tử Yêu tộc đi, để hắn ta tránh khỏi kiếp tử vong. Sau thần tử Yêu tộc, cơ thể thần tử Thần tộc cũng bị một chưởng của Diệp Thành chém thành đống bùn thịt. “Trưởng lão cứu ta”, thần tử Thần tộc hét lên, thiêu đốt sức mạnh nguyên thần điên cuồng bỏ chạy, Diệp Thành là một kẻ điên, hắn giết người hai mắt đỏ ngầu, chẳng thèm quan tâm ngươi là thần tử của tộc nào. “Ở lại đi!”, Diệp Thành đuổi theo, nhất kiếm huỷ diệt thế giới mở ra thương khung bao la. Thần tử Thần tộc lập tức trúng chiêu, bị chém ngang eo, chỉ còn lại một nửa nguyên thần chạy thoát khỏi vòng chiến. Tốc độ của Thần tộc Đại Thánh không chậm, ông ta cứu được một nửa nguyên thần ấy, Diệp Thành thấy thế đương nhiên không dám đuổi theo ra ngoài, một khi ra khỏi vùng thiên địa này, hắn sẽ lập tức bị rất nhiều Đại Thánh giết chết chỉ trong một giây. Thiên địa giờ phút này đã yên tĩnh lại, vùng thiên địa nhuốm đầy máu tươi chỉ còn lại một mình Diệp Thành vẫn đang đứng trên hư thiên, Bá Long Đao và kiếm Xích Tiêu trong tay hắn vẫn còn đang nhỏ máu. Hắn đã máu chảy đầm đìa, từng giọt máu đều như lửa đốt, khí tức ác sát và ý chí chiến đấu đan xen, hỗn độn đạo tắc và sức mạnh huyết mạch cùng nhau bay múa, hắn giống như Tu La xông ra khỏi cửu u, khí huyết cuồn cuộn tràn ngập khắp chốn, chỉ nhìn thôi cũng thấy rùng mình. Bốn phía im lặng như tờ, mọi người đều miệng lưỡi khô khốc nhìn hắn, không ít người còn nuốt nước bọt, dù là lão bối tu sĩ cũng không ngoại lệ, năm xưa họ không hung hãn được như thế này, Thánh thể mới thật sự tàn nhẫn. Rất nhiều Đại Thánh đều đã tiến lên bao vây, Thánh thể của chúng đã bị chém chết, bọn chúng chỉ chờ tính sổ với Diệp Thành, không ít người đều đã tấn công, nhưng đòn tấn công vừa vào vùng thiên địa đó đã bị hoá giải. Khuôn mặt già nua của các Đại Thánh đều gớm ghiếc, bọn chúng muốn giết Diệp Thành thì phải đi vào vùng đất đó, tấn công từ bên ngoài không có ích gì, nhưng nếu vào thì Cửu Tiêu Tiên Kiếm sẽ phóng sấm sét ra giết ngay. “Còn ai nữa không?”, Diệp Thành hờ hững lên tiếng, mái tóc màu máu tung bay, trong đôi mắt màu máu loé lên sự tàn bạo của ma tính, hắn ngạo nghễ nhìn bát hoang, liếc qua từng tu sĩ trẻ tuổi đang có mặt. Hắn thật sự đã giết người đỏ mắt, luật lệ tàn nhẫn kẻ mạnh làm vua và thế đạo lục đục hoàn toàn che lấp lòng nhân từ của hắn, bây giờ chỉ còn lại ý chí kiên cường và mặc sức chém giết. Lời nói của hắn vang vọng khắp đất trời, đám tu sĩ trẻ tuổi có mặt ở đây nghe thấy lời này đều chán nản cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào hắn chứ đừng nói là đi vào đối chiến. Thấy vậy, các Đại Thánh bao vây bên ngoài vòng chiến đều quay đầu nhìn Cửu Tiêu Chân Nhân cách đó không xa: “Trận chiến đã kết thúc, ngươi còn định chờ tới khi nào nữa, mau cất kiếm khí Cửu Tiêu của ngươi đi”. “Gia gia, không được cất”, Tiểu Cửu Tiên vội vàng truyền âm cho Cửu Tiêu Chân Nhân, lời nói mang theo khẩn cầu, nếu cất Cửu Tiêu Tiên Kiếm thì vùng đất ấy sẽ không còn áp chế nữa, rất có thể Diệp Thành sẽ bị giết trong giây lát. “Gia gia thật sự không thể làm gì khác nữa”, Cửu Tiêu Chân Nhân thầm thở dài, trong trận chiến này Diệp Thành đã giết quá nhiều người, hơn nữa đều là thần tử môn phái lớn, nếu ông ta cưỡng chế bảo vệ thì sẽ chọc giận những môn phái đó, ông ta chỉ là Chuẩn Đế, chưa phải Đại Đế, thật sự khó có thể bảo vệ được một Chuẩn Thánh. “Cất kiếm khí Cửu Tiêu đi”, các Đại Thánh đều giận dữ hét lên, tư thế như muốn bức cung. “Nhất mạch Thánh thể đã từng giải cứu thế giới, các ngươi không nghĩ tới ân đức của tiền bối à?”, Cửu Tiêu Chân Nhân lãnh đạm cất lời: “Các ngươi giết Hoang Cổ Thánh Thể không sợ người đời thất vọng đau khổ sao?” “Bớt nói nhảm đi, hôm nay nhất định phải giết được hắn”, các Đại Thánh hừ lạnh, sát ý đã không thể kiềm chế. “Giết hắn sao lại cần các vị tiền bối ra tay chứ?”, không đợi Cửu Tiêu Chân Nhân lên tiếng, một tiếng cười nhạo báng đã vang vọng khắp hư thiên, thần tử Đan Tôn nhẹ nhàng phe phẩy quạt gấp, chầm chậm bước ra. “Thần tử”, hai lão hắc bạch của Đan Tôn Điện tiến lên, nhưng thần tử Đan Tôn lại làm như không nghe thấy. “Nếu đã là ân oán của hậu bối thì hãy để hậu bối ta giải quyết”, thần tử Đan Tôn cười nham hiểm: “Các vị tiền bối cứ ngồi đi, vãn bối sẽ lấy mạng của Hoang Cổ Thánh Thể thay các vị”. “Ngươi?”, rất nhiều Đại Thánh đều liếc nhìn thần tử Đan Tôn, những người có mặt cũng vậy, hai mươi bảy thần tử đều đã bị đánh thảm bại rồi, ngươi chắc chắn mình có thể đánh lại được Thánh thể? “Các tiền bối chỉ việc xem thôi là được”, thần tử Đan Tôn cười chế giễu, ngẩng đầu nhìn Diệp Thành. “Muốn đánh thì vào đi”, giọng của Diệp Thành đều đều, nhưng ánh sáng tàn bạo trong mắt lại sáng hơn, sát ý của hắn đối với kẻ tiểu nhân thần tử Đan Tôn này đã không thể kiềm chế được nữa. “Hoang Cổ Thánh Thể, bất khả chiến bại cùng cấp, tại hạ tự nhận không bằng”, thần tử Đan Tôn cười tôi độc. “Không đánh thì cút”, lời nói của Diệp Thành ung dung, giọng điệu uy nghiêm mà lạnh như băng. “Đánh thì đương nhiên phải đánh”, thần tử Đan Tôn nhếch môi: “Hay là chúng ta đổi cách chơi đi, ngươi có chân hoả, hẳn là một luyện đan sư, hai chúng ta đấu đan cược mạng, không biết ngươi có dám không?” “Ta biết ngay tên này không có ý tốt gì mà”, rất nhiều lão bối khoanh tay trong áo, thở dài cảm thán: “Thân truyền của Đan Tôn, luyện đan sư cùng thế hệ không ai có thể sánh bằng, đấu đan cược mạng, Thánh thể chắc chắn sẽ thua”. “Thần tử Đan Tôn được gọi là Đan Hoàng, cái tên này không phải chỉ gọi cho vui đâu”, có người nói. “Phải công nhận rằng chiêu này đúng là cao minh”, không ít người đều nói: “Thứ nhất là có thể danh chính ngôn thuận giết Diệp Thành, thứ hai là có thể nhận được tiền thưởng từ Phượng Hoàng tộc, thứ ba là giành được vinh quang vô thượng”. “Thật đáng khinh”, Tiểu Cửu Tiên bĩu môi: “Chưa gặp tên nào vô liêm sỉ thế này bao giờ”. “Gia gia vẫn là câu nói đó, thế gian không có sự công bằng thật sự”, Cửu Tiêu Chân Nhân nói. “Hoang Cổ Thánh Thể, bản thần tử đang chờ câu trả lời của ngươi đấy”, thần tử Đan Tôn hứng thú nhìn Diệp Thành, nụ cười tàn ác và nhạo báng, trong mắt cũng loé lên ánh sáng giảo hoạt và u ám. “Ta không rảnh đấu đan với ngươi”, Diệp Thành nhàn nhạt nói, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng sử dụng Thiên Đạo để chạy trốn, vì hắn không chắc sẽ thắng được thần tử Đan Tôn, đồ nhi của Đan Tôn không phải trẻ con lên ba. “Ngươi sẽ có thời gian thôi”, thần tử Đan Tôn lộ ra hai hàm răng trắng, nói xong hắn ta phất tay, tế ra một đạo thần phù, thả hai người bên trong ra nhưng họ đều đã bị phong cấm trói buộc. “Thánh chủ, đừng để ý đến chúng ta”, thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc truyền âm cho Diệp Thành, lúc trước họ ra vừa ra khỏi Phách Mại Các thì đã bị bắt, không ngờ lại bị mang ra để uy hiếp Diệp Thành. Diệp Thành không nói gì, nhưng đôi mắt màu máu của hắn lại nhìn thần tử Đan Tôn chằm chặp, việc làm của thần tử Đan Tôn hôm nay đã hoàn toàn chạm đến giới hạn của hắn, người này, hắn nhất định phải giết. “Diệp Thành, bây giờ ngươi có thời gian rảnh rồi chứ?”, thần tử Đan Tôn mỉm cười nhìn Diệp Thành, nhìn thấy lửa giận đang cháy lên trong mắt Diệp Thành, trong lòng hắn ta vô cùng sung sướng, dường như Diệp Thành càng tức giận thì hắn ta lại càng hưng phấn. “Đấu đan cược mạng, ta đồng ý”, Diệp Thành kìm nén cơn giận, vẻ mặt lại bình tĩnh trở lại.