“Cái đỉnh nhỏ đó rất kì lạ”, bên trong gian đấu giá, tiếng trầm trồ kinh ngạc vang lên, những người đấu giá đều nhìn về phía cái đỉnh kia, phần lớn ánh mắt đều nhìn ra sự bất phàm của cái đỉnh kia. “Bảo bối mà Đông Hoang Cổ Thành đưa ra đấu giá nhất định không hề đơn giản”, rất nhiều người đều có tâm thế như vậy, quan tâm nó là gì làm gì, nên dốc sức đấu giá để có được nó mới phải, đó chắc chắn không phải là vật tầm thường. “Giá khởi điểm ba triệu, bắt đầu đấu giá”, trong những tiếng bàn tán xôn xao, ông lão tóc bạc lên tiếng. “Bốn triệu”. “Hơn ngươi một triệu, năm triệu”. “Lão phu ra giá sáu triệu”. Ông lão tóc bạc vừa dứt lời, bên dưới liền vang lên tiếng hô trả giá. Vả lại cái giá của chiếc đỉnh này vẫn không ngừng tăng, chỉ trong không bao lâu mà giá của nó đã tăng lên chóng mặt, từ ba triệu giá khởi điểm tăng vọt lên mười triệu. Phía này, Diệp Thành đã ra khỏi nhã gian, nhân lúc tên thanh niên áo tím và lão già hói đầu giải phong ấn thì cũng xuống đây nghe ngóng tình hình, hắn cũng rất muốn có cái đỉnh đó chỉ vì đó là đỉnh của Ma Uyên. Còn vì sao hắn xuống đây, chẳng phải vì không muốn tìm thêm rắc rối cho Đan Tôn Điện sao, một khi bị người khác để ý thì sẽ kéo theo không ít rắc rối, những người bên dưới là tai mắt của nhiều bên, chẳng biết ai với ai. Sau khi tìm được một góc, Diệp Thành lại tự tạo thêm một tầng bí pháp che đậy, hắn chỉ vùi đầu ôm vò rượu nhâm nhi, mặc dù buổi đấu giá hiện giờ hết sức náo nhiệt nhưng đều chỉ là bước đệm, thứ quan trọng thực sự hãy còn ở phía sau. Hắn đã dùng chu thiên diễn hoá tính toán và biết được những người quan tâm đến cái đỉnh này không hề ít, hắn cũng đã tính ra được giới hạn của những người đó, có thể nói thế này, không có chín mươi triệu nguyên thạch thì căn bản không có kịch hay để xem. Nghĩ rồi Diệp Thành không quên liếc nhìn vài khu nhã gian, đó là Thần Tử Phượng Hoàng, Thần Tử Yêu Tộc và Thần Tử Thần Tộc, cái gọi là ‘đi đầu’ chính là chỉ bọn họ, chỉ đợi khai chiến ở phút cuối. Có thể tưởng tượng màn tranh đoạt của ba đại Thần Tử sẽ vô cùng đặc sắc, nói ra thì đây cũng là một sự trào phúng, ở đại hội Dao Trì, cả ba người cùng nhằm vào hắn, và không lâu sau đó cả ba đều đã đuổi theo. Quả nhiên, Diệp Thành vừa dứt lời thì Thần Tử Yêu Tộc đã ra tay, hét luôn cái giá mới khi tăng thêm mười triệu nguyên thạch. Giá mà hắn đưa ra khiến trên chín phần người ở đây đều từ bỏ, cái giá cao đến mức khiến người ta phải sợ hãi, chỉ mình thế lực Yêu Tộc đứng sau thôi đã đủ khiến người ta không dám thở rồi. Thế nhưng Thần Tử Yêu Tộc không phải không có kẻ địch, Thần Tử Phượng Hoàng cũng ra mặt tranh đấu, tên này cũng tăng luôn mười triệu khiến giá của chiếc đỉnh lên một tầm cao mới. Thần Tử Thần Tộc cũng không nhàn rỗi, tên này cũng là một tay chơi rất cừ khi vừa ra tay đã tăng thêm mười triệu nguyên thạch. Lúc này, buổi đấu giá chợt trở nên im ắng đến lạ, không một ai tranh giành đấu giá với ba đại Thần Tử nữa, không phải bọn họ không đủ tiền mà vì bọn họ không dám, hôm nay dám bỏ tiền ra để có được cái đỉnh này thì chắc chắn ngày mai sẽ bị diệt môn. “Hai vị có tăng giá nữa không?”, Thần Tử Thần Tộc nhìn Thần Tử Yêu Tộc và Thần Tử Thần Tộc, “nếu không tăng giá thì cái đỉnh này sẽ thuộc về Thần Tộc”. “Hôm nay ngươi đã có hứng thì bổn Thần Tử đương nhiên theo tới cùng”, Thần Tử Phượng Hoàng cười tôi độc, “sáu mươi triệu mà thôi, Phượng hoàng Tộc ta có thừa, ta hơn ngươi mười triệu”. “Không phải ngươi cho rằng Yêu Tộc ta dễ ức hiếp chứ?”, Thần Tử Yêu Tộc bật cười chế giễu vang vọng khắp hội trường, “nó đáng cái giá này, ta hơn ngươi mười triệu, ta trả tám mươi triệu”. “Thần Tộc trả chín mươi triệu”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Thần Tử Thần Tộc lại lần nữa tăng giá, xong xuôi còn không quên liếc nhìn Thần Tử Phượng Hoàng và Thần Tử Yêu Tộc với ánh mắt đầy khiêu khích”. “Ba tên này điên rồi sao?”, hiện trường trở nên nhốn nháo, “theo lão phu thấy thì cái đỉnh đó nhiều nhất đáng giá ba mươi triệu nguyên thạch, vậy mà bây giờ được đẩy lên cái giá chín mươi triệu nguyên thạch, có tiền thì đốt đi”. “Cũng chẳng còn cách nào, vì người ta có tiền”, có người xuýt xoa, “chúng ta không sánh kịp đâu”. “Chín mươi triệu, có ai tăng giá nữa không?”, ông già tóc bạc chủ trì buổi đấu giá ngó lơ bên dưới, ông ta đưa mắt nhìn về phía nhã gian của Thần Tử Yêu Tộc và Phượng Hoàng Tộc, có lẽ cũng chỉ có bọn họ mới dám theo. “Không tăng”, Thần Tử Yêu Tộc bật cười lạnh lùng, hắn ném ánh mắt lạnh lùng sang phía Thần Tử Thần Tộc. “Không tăng”, Thần Tử Phượng Hoàng hít vào một hơi thật sâu, giọng điệu càng lúc càng lạnh. “Vậy thì cảm hơn hai vị”, Thần Tử Thần Tộc bật cười u ám vang vọng khắp hội trường đấu giá, hôm nay hắn cuối cùng cũng thể hiện được trọn vẹn khiến cho hai tên Thần Tử kia không ngẩng nổi mặt lên. “Ta tăng”, đương lúc Thần Tử Thần Tộc đắc chí thì ở một góc vang lên tiếng hô, đó chính là Diệp Thành, thời khắc quyết chiến đã đến, hắn chỉ cần đánh bại Thần Tử Thần Tộc là được. “Đây lại là ai vậy?”, chỉ một câu nói của Diệp Thành mà kéo theo ánh mắt chú ý của tứ phương, không biết có bao nhiêu Đại Thánh nhìn về bên này, bọn họ liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân nhưng càng nhìn càng cau mày sâu hơn. “Nhìn không rõ chân dung, nhìn không thấu huyết mạch”, có người lên tiếng, “cái có thể khẳng định được đó là tu vi, là Chuẩn Thánh không sai, lẽ nào lại là một Thần Tử của một thánh địa đại giáo nào? “Dám đối đầu với Thần Tử Thần Tộc thì nhất định không hề đơn giản”, không ít lão tu sĩ vuốt râu: “Buổi đấu giá hôm nay thật sự đặc sắc hơn so với dự đoán”. “Nghe thú vị đấy”, Thần Tử Phượng Hoàng và Thần Tử Yêu Tộc cũng lần lượt đưa mắt nhìn, trong lòng bọn họ chợt cảm thấy hả hê, Thần Tử Thần Tộc hiến bọn họ chịu thiệt, hiện giờ cũng có kẻ mạnh ra tay rồi. “Chín mươi triệu không trăm mười nghìn nguyên thạch”, Diệp Thành lên tiếng, hắn chỉ thêm mười nghìn nguyên thạch. “Tiểu hữu, giá thấp nhất là một trăm nghìn”, ông lão tóc bạc mỉm cười ôn hoà, ông ta liếc nhìn Diệp Thành, có điều với tu vi Đại Thánh của ông ta thì cũng không nhìn thấu Diệp Thành, ông ta chỉ biết hắn là Chuẩn Thánh. “Đó là chín mươi triệu không trăm mười nghìn nguyên thạch”, Diệp Thành mỉm cười, “cái giá này rất công bằng”. “Dám tranh với Thần Tộc ta, ngươi có lẽ không phải kẻ vô danh, xưng danh đi”, sắc mặt của Thần Tử Thần Tộc tối sầm cả lại, hắn ta đứng trước nhã gian và nhìn Diệp Thành chằm chằm với ánh mắt lạnh lùng. “Tự xưng danh?”, Diệp Thành cảm thấy nực cười, “là đầu ta bị úng nước sao? Hôm nay ta dám xưng danh thì ngày mai sẽ có kẻ diệt tộc ta, ta không muốn bị truy sát khắp thiên hạ đâu”. “Được, được lắm”, Thần Tử Thần Tộc cười u ám, “Thần Tộc ta ra chín mươi triệu một trăm nghìn”. “Hơn ngươi một trăm nghìn”, lời nói nhẹ như không của Diệp Thành khiến người nghe thót tim. “Chín mươi triệu năm trăm”. “Hơn ngươi một trăm nghìn”. “Chín mươi triệu sáu trăm”. “Hơn ngươi một trăm nghìn”. “Tên tiểu tử này cũng thật đê tiện”, nghe hai người trả giá, các lão bối đều hít sâu liếc nhìn Diệp Thành, mỗi lần tăng một trăm nghìn, rất dễ khiến người ta tức quá mà nội thương. “Ý chí ta có thừa”, thấy ánh mắt của tứ phương, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn chỉ quan tâm tới việc uống rượu, tiền hắn có, lại có chu thiên diễn hoá, lần đấu giá này hắn chẳng có lí do gì mà thua cả. “Vị đạo hữu này trả chín mươi triệu sáu trăm mười nghìn, có ai tăng giá nữa không?”, người chủ trì lãnh đạm lên tiếng nhưng lại không nhìn người khác mà chỉ nhìn về phía ba nhã gian. “Tăng, Thần Tộc ta trả chín... ”, Thần Tử Thần Tộc nhảy ra, nhưng hắn còn chưa hét giá thì bị hai lão già đằng sau lôi lại, “Thần Tử đừng quên mục đích lần này”. Nói tới mục đích, Thần Tử Thần Tộc chợt tỉnh táo hẳn, vả lại còn dùng tới bí thuật Thần Tộc để ổn định tâm trí, nếu không thì sao có thể gọi là Thần Tử Thần Tộc chứ, dù phẫn nộ nhưng tốc độ bình tĩnh của hắn cũng rất nhanh. Thấy Thần Tử Thần Tộc tỉnh táo lại, hai lão già kia mới thở phào, bọn họ nhìn xuống bên dưới và tìm được Diệp Thành trong đám người, sau đó mới nói với giọng không hề dễ chịu: “Thần Tộc ta từ bỏ”. “Đa tạ tiền bối giúp đỡ”, Diệp Thành cũng thở phào, lại một cái đỉnh nữa về tay. “Còn ai tăng giá không?”, người chủ trì lại lần nữa lên tiếng, đưa mắt nhìn xung quanh. “Muốn tăng nhưng không có tiền”, không ít người ho hắng, chín mươi triệu sáu trăm mười nghìn, đó là cái giá trên trời, cho dù muốn có cái đỉnh đó thì cũng chẳng đủ nguyên thạch mà theo. “Vậy thì cái đỉnh này thuộc về tiểu hữu đây”, ông già tóc bạc tuyên bố kết quả cuối cùng. “Thánh chủ ra tay quả nhiên hơn người”, trong Đan Tôn Điện, tên thanh niên tóc tím và lão già hói đầu lần lượt tặc lưỡi, “đến cả Thần Tộc cũng bị đánh bại”. “Điều tra cho ta”, bên trong nhã gian của Thần Tộc, Thần Tử Thần Tộc hắng giọng lạnh lùng, ánh mắt hắn nhìn Diệp Thành chỉ muốn ăn tươi nuốt sống, “đụng tới Thần Tộc ta thì phải trả cái giá bằng máu”. Không biết lúc này Diệp Thành mà tháo mặt nạ xuống thì liệu hắn có phẫn nộ đến mức phun luôn ra máu không.