Tiên Võ Đế Vương

Chương 2092: Ngươi đang chỉ trích lão phu sao?

11-10-2024


Trước Sau

Rầm!  Sau một tiếng động rầm trời, lư đồng thánh vương binh kia nổ tung, mảnh vỡ rơi xuống như mưa, có lẽ vì quá nặng khiến cho sau khi rơi xuống, tất cả đều găm hết trên nền đất.
  Lại nhìn sang Chuẩn Thánh nhà họ Dương lảo đảo lùi về sau, miệng không ngừng phun ra máu, lư đồng thánh vương binh kia chính là binh khí bản mệnh của của ông ta, binh khí bản mệnh bị vỡ khiến chủ nhân gặp phản phệ.
  Diệp Thành bước vào thái hư, vượt qua thương không, một kiếm tuyệt thế trảm xuống khiến ông ta bay đi.
  “Ngươi thật sự muốn không chết không nghỉ sao?”, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương phun ra máu, phẫn nộ gằn gọng vang vọng khắp đất trời, đầu tóc rối xù như ác quỷ, mặt mày tôi độc đến đáng sợ, hình thái đẫm máu khiến người ta kinh sợ.
  “Không phải không chết không nghỉ mà ta phải giết chết ông”, Diệp Thành tỏ ra mạnh mẽ, vung kiếm trảm diệt.
  Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương lại lần nữa bị thương, không dám đại chiến tiếp, ông ta lê thân xác đẫm máu rời đi, vừa bỏ trốn vừa la lối, “Khai Nguyên đạo hữu, cứu mạng, cứu mạng”.
  “Khai Nguyên là ai?”, có người hỏi, “Chuẩn Thánh Vương thực thụ nghe tiếng của Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương thì đoán chắc rằng Khai Nguyên Chân Nhân chắc chắn ở trong cổ thành này”.
  Quả nhiên, lời này vừa dứt thì bên trong tửu lâu của cổ thành này vang lên một giọng nói khàn khàn: “Tiểu hữu, bất cứ chuyện nào trên đời cũng nên để lại đường lui, nể mặt lão phu, có thể tha cho người ta thì tha”.
  Diệp Thành nghe xong thì bật cười, “tiền bối, trước đó nhà họ Dương oanh tạc nhà họ Chu, vì sao không thấy ông đứng ra nói lời nào, hay là ông cũng rảnh để xem kịch?”  “Ngươi đang chỉ trích lão phu sao?”, bên trong tửu lâu vang lên giọng nói âm trầm.
  “Đâu có, ông là bậc tiền bối, đức cao vọng trọng, vãn bối đâu dám chỉ trích”, Diệp Thành nói rồi tung ra một chưởng khiến Chuẩn Thánh Vương của nhà Dương phun ra máu: “Có điều, ông đã thích xem kịch thì cứ yên ổn nhâm nhi rượu xem kịch, đừng nhúng tay vào những việc không nên”.
  “Được, được lắm”, tiếng cười phẫn nộ vang lên, tửu lâu rộng lớn rúng động, một lão già mặc áo tím bước ra, uy lực của chuẩn Thánh Vương trấn áp khiến hư thiên rúng động, “lão phu vốn dĩ không muốn nhúng tay vào, ngươi đã ngông cuồng như vậy thì hôm nay ta phải ra tay thôi”.
  Dứt lời, Khai Nguyên Chân Nhân lập tức giơ tay lên, nhất chỉ thần mang chỉ về phía lưng Diệp Thành.
  Diệp Thành không nói lời nào, hắn cứ thế ngó lơ, mặc cho thần mang kia đâm xuyên thánh thể của mình, trong lúc này, hắn cũng đã vung kiếm trảm vào Chuẩn Thánh Vương vẫn đang bỏ trốn kia.
  Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương quỳ xuống khiến một lầu các sụp đổ sau đó mới lảo đảo đứng dậy, nhưng còn chưa đứng vững thì một chưởng của Diệp Thành đã đánh tới khiến cơ thể ông ta hoá thành huyết vụ, chỉ còn lại nguyên thần như muốn bỏ trốn nhưng lại bị Diệp Thành phong ấn vào bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.
  Cùng lúc này, đòn công kích của Khai Nguyên Chân Nhân phía sau lại tới, đó chính là một đạo kiếm mang.
  Diệp Thành né không kịp nên phần vai phải bị trảm trúng, máu tươi màu vàng kim bắn vọt trong hư thiên.
  Thấy Diệp Thành bị thương nặng, Khai Nguyên Chân Nhân cầm theo thanh kiếm nhuốm máu từ từ đi tới, đứng trên hư không, khẽ vuốt râu, bộ dạng như một vị tiền bối cao nhân: “Giơ tay chịu trói thì lão phu chỉ phế đi tu vi của ngươi, không lấy cái mạng ngươi nhưng nếu ngoan cố thì ngươi chết không có chỗ chôn”.
  “Ta cảm thấy thật khó hiểu, là ai cho ông tự tin như vậy?”, Diệp Thành nghe vậy thì đột nhiên bật cười, lão tử vừa trấn áp cả một Chuẩn Thánh Vương, là ông mù hay không nhìn thấy, ta có thể trấn áp Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương thì cũng có thể trấn áp ông, trong lòng ông không có tính toán à?  “Là ngươi muốn chết, không thể trách lão phu được”, Khai Nguyên Chân Nhân chậm rãi lên tiếng, ông ta sải bước nhanh chóng sát phạt đến trước mặt Diệp Thành, vẫn là nhát kiếm tuyệt sát cứ thế ép về phía chân thân nguyên thần của Diệp Thành.
  Phụt!  Máu tươi bắn vọt choán lấp cả hư thiên nhưng người bị thương lại không phải Diệp Thành mà là Khai Nguyên Chân Nhân.
  Vào giây phút trước đó, Diệp Thành dùng tới thiên đạo bay vào hố đen sau đó nhanh chóng trốn ra đằng sau Khai Nguyên Chân Nhân, một nhát kiếm trảm vào phần lưng của Khai Nguyên Chân Nhân khiến xương cốt của ông ta lộ ra.
  Cảnh tượng dị thường này khiến người bên dưới khó hiểu, vì sao người bị thương lại là Khai Nguyên Chân Nhân.
  Bọn họ không nhìn ra, Khai Nguyên Chân Nhân cũng vậy, đột nhiên bị thương, còn chưa nghĩ thông là có chuyện gì thì nhát kiếm thứ hai của Diệp Thành đã tới, trảm diệt một nửa cơ thể của ông ta.
  Khai Nguyên Chân Nhân cũng quỳ xuống, ngã xuống khỏi hư không khiến đại địa hõm sâu thành cái hố.
  “Tiền bối, hiện giờ tiền bối cảm thấy có ổn không?”, Diệp Thành đứng giữa hư thiên mỉm cười nhìn xuống bên dưới, cánh tay bị trảm lìa cũng đã mọc ra, khả năng hồi phục bá đạo khiến người ta kinh ngạc.
  “Ngươi rốt cục là ai?”, Khai Nguyên Chân Nhân đứng dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Thành, có khả năng chiến đấu và thần thông dị thường như vậy thì thân phận của Diệp Thành chắc chắn không hề đơn giản, nói không chừng còn là thần tử của một thánh địa lớn, nếu không thì sao có khả năng chiến đấu mạnh như vậy được.
  “Ta là ai không quan trọng, quan trọng đó là hôm nay ông phải trả giá bằng máu cho hành động không sáng suốt của mình”, Diệp Thành sát phạt xuống hư thiên, trảm ra một kiếm với sức đâm xuyên mạnh mẽ.
  Khai Nguyên Chân biến sắc vội bỏ trốn, né qua nhát kiếm kia, trốn ra cách đó cả nghìn trượng, “ngươi và ta không thù không oán, ngươi thật sự muốn không chết không nghỉ sao?”  “Nếu không thì sao có thể nói là Chuẩn Thánh Vương chứ, ông và Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương đều nói giống nhau”, Diệp Thành xông tới, “vãn bối nhấn mạnh thêm lần nữa, không phải không chết không nghỉ mà là ông chết, còn cái gọi là ân oán trước mặt pháp tắc của kẻ mạnh chỉ là trò cười mà thôi”.
  “Khai Nguyên Chân Nhân sợ rồi, ông ta thiêu đốt thọ nguyên quay người bỏ chạy, khả năng chiến đấu của Diệp Thành rất mạnh, vượt ngoài tầm kiểm soát của ông ta, một người cao cao tại thượng như ông ta thật sự đã đánh giá thấp Chuẩn Thánh này.
  Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn đuổi theo, một chưởng tung ra khiến ông ta máu me be bét.
  Khai Nguyên Chân Nhân đứng khựng lại, mặt mày tôi độc, tế ra binh khí bản mệnh giáng từ trên trời xuống.
  Pháp khí mạnh thế này cũng là một thánh vương binh, còn mạnh hơn cả lư đồng của Chuẩn Thánh Vương, do tiên thiết quý hiếm đúc thành, uy lực khủng khiếp, vừa được tế luyện ra, hư thiên đã rung chuyển.
  Có điều, mặc dù uy lực của nó mạnh nhưng so với Hỗn Độn Thần Đỉnh thì còn kém xa.
, Hỗn Độn Thần Đỉnh khổng lồ, dày dặn tự nhiên, tự bay ra.
  Binh khí bản mệnh bị thương, Khai Nguyên Chân Nhân cũng phun ra máu, cơ thể máu me vừa hồi phục lại lần nữa nứt lìa, vả lại còn khiến nguyên thần bị thương, đầu óc ông ta choáng váng.
  Diệp Thành bay từ trên cao xuống, khí huyết sục sôi, tiên quang bao quanh, ba đạo thần thương nhanh chóng hợp làm một.
  Tiếng kêu than vang lên, Khai Nguyên Chân Nhân cũng như Chuẩn Thánh Vương của nhà họ Dương, khó lắm mới chặn lại được thần thương thần uy, vả lại còn là thần thương ba đạo hợp một, sức mạnh trong uy lực đó suýt chút nữa trảm diệt nguyên thần của ông ta, nhưng cho dù vẫn còn cái mạng thì thần hải của ông ta cũng bị đâm xuyên.
   “Tha...
tha mạng”, ở một bên, Khai Nguyên Chân Nhân bị trấn áp nhìn Diệp Thành với ánh mắt kinh ngạc, cho tới một khắc trước ông ta mới hiểu ra thế nào là hối hận, yên vị uống rượu xem kịch là được rồi, cứ phải nhúng tay vào để nhận lấy kết cục này.
   “Người gây tội ác sao có thể sống”, sắc mặt Diệp Thành lạnh băng, không hề tỏ ra thương hại, hắn giơ sát kiếm lên, “kiếp sau đừng đụng vào người không nên đụng”.
   “Không...
không”, Khai Nguyên Chân Nhân trố mắt ra, đồng tử nhanh chóng co lại thành đầu mũi kim, cơ thể của ông ta cũng lạnh dần đi.
   Kiếm Xích Tiêu giáng xuống, nhằm đúng vào nguyên thần của Khai Nguyên Chân Nhân, một kiếm tịch diệt, cho dù là nguyên thần chân thân thì cũng khó có thể bỏ trốn, cứ thế bị tiêu diệt hoàn toàn.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!