Bùm! Đùng! Đoàng! Tiếng nổ trên hư thiên của Dao Trì vẫn liên miên không ngớt, từng khoảng không gian nối nhau sụp đổ, trở nên cực kỳ hỗn loạn. Diệp Thành và thần tử Phượng Hoàng như hai tên điên, một tên như bị hắt máu gà, một tên như ăn phải thuốc súng, thần thông bí pháp liên tục tung ra không dừng lại. Từ khi khai chiến đến giờ, cả hai đã chiến đấu không dưới tám trăm hiệp, từ hư không phía Đông tới thương khung phía Tây, từ thương khung phía Tây đến thiên tiêu phía Bắc, rồi lại từ thiên tiêu phía Bắc đánh đến hư vô phía Nam, máu tươi nhuốm cả thiên địa, mỗi giọt máu đều rất chói mắt. Trận chiến khốc liệt và đẫm máu, mạnh như Diệp Thành cũng bị đánh bật khỏi trạng thái Ma Đạo, mạnh như thần tử Phượng Hoàng mà cấm pháp Phượng Hoàng Đạo cũng tiêu tan, nhưng cuộc chiến vẫn tiếp tục. “Đây… Đây mới là sức chiến đấu đỉnh cao của hắn sao?”, bên dưới, thần tử Thiên Phạt, thần tử Thương Linh và thần tử Vũ Hoá tái mặt, thật sự được chứng kiến thực lực của Diệp Thành, trong thông đạo, Diệp Thành không dùng hết toàn lực, hay là nói bọn chúng không đủ tư cách để hắn dùng hết toàn lực. “Đời này cũng chẳng thể trở mình được nữa”, Thái Thanh thần tử, Chí Tôn thần tử và Phiếu Miểu thần tử cũng chợt sinh ra cảm giác vô lực, đến thần tử Phượng Hoàng cũng bị đánh không ngóc đầu lên được huống chi là họ chúng, Hoang Cổ Thánh Thể bất khả chiến bại cùng cấp, quả nhiên không chỉ là truyền thuyết. “Không thể nào”, thần tử Nhật Nguyệt nằm trên ghế hai mắt cũng lồi lên, vẻ mặt không thể tin được, trước đó không lâu hắn ta còn ngông cuồng nói sẽ cho Thánh thể một bài học, giờ phút này mới thật sự bị vả mặt, hắn ta và Diệp Thành thật sự là khoảng cách giữa trời và đất. “Không thể nào”, người cũng mang vẻ mặt không thể tin được còn có Phượng Tiên, khuôn mặt xinh xắn tái nhợt, Bát hoàng huynh trong trí nhớ của cô ta chưa từng thất bại khi chiến đấu cùng cấp, nhưng cũng khó mà ngăn được Thánh thể. “Tiền bối, ta đánh cùng hắn rồi, khi đánh cùng nhau, ta cũng rất lợi hại”, Kỳ Vương ngoác miệng cười toe toét nhìn Tửu Kiếm Tiên bên cạnh, nhưng lại một lần nữa bị ông ta phớt lờ. “Chưa thấy người nào lợi hại đến mức này”, tiếng tặc lưỡi cảm thái nối nhau vang lên, ngạc nhiên trước sức chiến đấu của thần tử Phượng Hoàng, cũng ngạc nhiên trước sự thực lực của Thánh thể Diệp Thành, hai người họ hoàn toàn có thể kiêu ngạo trước những anh tài. “Không ngờ lại mạnh đến vậy”, các thần tử, thần nữ của cửu tộc viễn cổ đều cau mày, vẻ mặt dè chừng và kinh ngạc, thầm nói con đường đến với ngôi vị Đế đã có thêm một kẻ thù mạnh, chẳng hạn như tên to con hiếu chiến thần tử Man tộc đã không kìm nổi kích động, muốn xông lên đấu với Diệp Thành một trận. “Không biết hai người họ đấu với thần nữ Dao Trì thì ai mạnh hơn nhỉ?”, không ít người vuốt râu, vô thức nhìn Cơ Tuyết Băng: “Có lẽ là Đông Thần Dao Trì mạnh hơn”. “Thần tử Phượng Hoàng bị đánh bại rồi”, không biết là ai nói câu này, chuyển hướng sự chú ý của mọi người từ Cơ Tuyết Băng lên hư thiên, trên thương khung có một cơ thể đẫm máu rơi xuống. Đó chính là thần tử Phượng Hoàng, máu me đầm đìa, khí huyết suy yếu, toàn thân chồng chất vết thương, đầu tóc rối bù không còn hình người, Thần thể cũng gần như tàn phế. Lại nhìn đến Diệp Thành, tuy cũng chật vật nhưng đỡ hơn rất nhiều, sức chiến đấu luân hồi khiến cho khí huyết của hắn vẫn dồi dào, khả năng hồi phục bá đạo khiến cho Thánh thể cường đại vẫn như được đúc bằng vàng. “Ngươi thua rồi”, Diệp Thành nhàn nhạt nói, giọng nói rất nhẹ, không mang theo uy nghiêm. “Ta không tin”, thần tử Phượng Hoàng gầm thét, một bước giẫm nát không gian, điên cuồng vọt lên thương khung, hắn ta là thần tử xuất sắc nhất tộc Phượng Hoàng, Thánh Nhân bị hắn ta giết nhiều vô số kể, hắn ta chưa từng thất bại khi chiến đấu với người cùng cấp, bây giờ thất bại thảm hại thế này, làm sao hắn ta có thể cam tâm? “Ngươi làm vậy khiến ta rất khó xử”, Diệp Thành cau mày, nhưng vẫn giơ tay tung ra một chưởng, chỉ trách thần tử Phượng Hoàng đặc biệt, là Hoàng tử của Phượng Hoàng tộc, nếu đánh hắn ta tàn phế thì khó mà ăn nói với Phượng Hoàng tiền bối, dù sao cũng phải nể mặt bà một chút. Thần tử Phượng Hoàng lại quỳ xuống, vừa mới bay vào hư thiên đã bị một chưởng của Diệp Thành áp chế. Mặt đất lại thêm một cái hố sâu nữa, đó là do thần tử Phượng Hoàng tạo thành, lục phủ ngũ tạng của hắn ta đều đã sai vị trí, cũng may tu vi của hắn ta thâm hậu nếu không đạo căn cũng đã bị phá vỡ, quan trọng nhất là Diệp Thành ra tay thương tình, nếu không một chưởng khi nãy đã đủ đưa hắn ta lên đường Hoàng tuyền. Đại Thánh của Phượng Hoàng tộc không nhìn nổi nữa, mạnh mẽ lên đài, uy áp cường hãn xuất hiện, Diệp Thành vừa đi xuống, còn chưa nói kịp lời nào đã lảo đảo. “Đã nói không trả thù rồi mà”, Diệp Thành mắng lớn, một ngụm máu phun ra rất xa. “Ngươi thật sự đáng chết”, Đại Thánh của Phượng Hoàng tộc tràn đầy sát khí, đã có người giơ tay lên. “Hỗn xược”, Dao Trì Đại Thánh cũng mạnh mẽ can thiệp, hơn nữa còn là chín Đại Thánh nhảy ra cùng một lúc, vẻ mặt ai cũng âm trầm nhìn Phượng Hoàng tộc Đại Thánh: “Đây là một cuộc thi đọ sức, thua là thua”. Đại Thánh của Phượng Hoàng tộc xanh mặt, nhưng cũng không dám lỗ mãng, đây là địa bàn của Dao Trì Thánh Địa, Tiên mẫu Dao Trì còn đang ngồi ở trên kia. Phượng Hoàng tộc từng có Đông Hoa Nữ Đế, Dao Trì Thánh Địa cũng từng có Dao Trì Nữ Đế, nếu thật sự đánh nhau thì hai bên sẽ cùng thiệt hại. Thần Tử Phượng Hoàng bị đưa xuống, nhưng vẫn đang gào thét ầm ĩ, đầu tóc rối bù như ma quỷ, dù đã bị đánh thê thảm như thế, nếu không phải sức chiến đấu đã mất thì chắc chắn hắn ta sẽ tiếp tục đánh. Hắn ta vẫn không cam tâm, sự kiêu ngạo của hắn ta không cho phép mình thất bại, nhưng huyết mạch và thiên phú có kiêu ngạo hơn nữa cũng chẳng thể so sánh được với hiện thực tàn khốc, hắn ta quả thực đã bại trận, thua không còn một manh giáp. “Hoang Cổ Thánh Thể, bất khả chiến mại cùng cấp, lời đồn quả nhiên không sai”, nhìn thần tử Phượng Hoàng máu me đầm đìa, mọi người đều thở dài: “Lần này hắn ta trở về chắc cũng thành thật hơn rồi”. “Một nửa Hoang Cổ Thánh Thể đã mạnh đến mức lão phu trở tay không kịp rồi”, không ít lão Chuẩn Đế cũng cười lắc đầu, thời đại này có hậu bối xuất sắc như vậy, họ cũng vui mừng. “Nói rồi đó, không được báo thù”, Diệp Thành ho khan một tiếng, nói rồi muốn đi xuống đài. Nhưng hắn còn chưa kịp xuống thì một luồng khí man hoang đã xộc lên, sau khi hốt hoảng một giây thì một tên cao to đã chặn đường hắn, chính là thần tử của Man tộc. Tên này thật sự rất cao to, còn cao hơn Man Sơn một cái đầu, đứng ở đó như một ngọn núi nhỏ, Diệp Thành đứng trước mặt hắn ta như một đứa trẻ con hai tuổi. “Ta cũng muốn đấu với ngươi”, giọng nói của thần tử Man tộc khô khan, hắn ta lấy ra một cây gậy lang nha cỡ lớn, khí chất hào sảng hiện ra, đôi mắt như chuông đồng phóng ra thần quang sáng ngời. “Này, tên cao to ngươi thật biết chọn thời điểm”, Diệp Thành ngẩng đầu lên nhìn thần tử Man tộc: “Ta vừa mới đánh xong còn chưa kịp thở, ngươi đã muốn đấu với ta, chẳng công bằng chút nào”. “Không sao, ta chờ ngươi hồi phục”, thần tử Man tộc rất thành thật, khoanh chân ngồi trên mặt đất, sau đó còn lấy một bình ngọc ra đưa cho Diệp Thành: “Đây là Thánh dược trị thương của Man tộc, tặng cho ngươi trị thương, ta không lợi dụng ngươi đâu”. “Sao ta lại không biết ngại mà nhận chứ”, ngoài miệng Diệp Thành nói vậy nhưng tay đã tự giác nhận lấy, sau đó đổ hết vào miệng, Thánh dược cực kỳ bá đạo, nóng rực làm hắn phải nhe răng ngoác miệng. “Ta đi vệ sinh”, uống xong Thánh dược, hắn lắc đầu định bỏ chạy. “Tiểu tử, lừa gạt thần tử nhà ta hậu quả rất nghiêm trọng đấy”, Đại Thánh của Man tộc chạy đến, những ba người, ai cũng như một ngọn núi nhỏ, người nào cũng để trần cánh tay săn chắc vạm vỡ, trong tay ai cũng cầm gậy lang nha, tư thế muốn đánh với Diệp Thành ngay tại chỗ. “Không phải, ta thật sự còn có việc”, Diệp Thành cười thật tươi: “Hôm khác đi, hôm khác rồi đánh”. “Không được, ngay hôm nay”. “Ép ta đánh nhau thế này, thật là buồn cười”, Diệp Thành bĩu môi: “Dù sao ta cũng không đánh”.