“Chúng ta thật sự là bạn cũ của thần nữ nhà bà”, Kỳ Vương vuốt tóc: “Mấy ngày trước chúng ta còn cùng nhau đi dạo thanh lâu đó, hai bà không tin thì gọi ra đây hỏi thử xem!” “Hoang đường”, bà lão nổi giận, quát lớn làm đầu óc Kỳ Vương ong ong, đến Diệp Thành cũng bị tiếng hét ấy làm cho trước mắt toàn sao: “Các ngươi mà còn quấy rối nữa thì đừng trách lão thân nghiêm trị”. “Đi đi đi”, Diệp Thành vừa dụi mắt vừa kéo Kỳ Vương còn đang lảo đảo rời đi, tên này ăn nói không biết giữ kẽ chút nào, chuyện gì cũng nói ra, không mắng ngươi thì mắng ai! Vì thế hai người còn chưa vào sơn môn đã bị quát đuổi đi, hơn nữa đi đường còn lảo đảo lắc lư, tiếng quát giận dữ của Thánh Vương không phải người bình thường có thể chịu nổi, không hộc máu là tốt lắm rồi. Hai người đi thẳng tới nơi cách sơn môn trăm trượng mới dừng lại, ngồi xổm hai bên đường khiến những người tới tham dự đại hội đi vào sơn môn đều quan sát họ một lượt. “Có phải chúng ta rất mất mặt không?”, Kỳ Vương mặt dày lau vết máu chảy ra từ lỗ mũi, đến giờ đầu óc hắn ta mới bình thường lại, nhưng máu mũi lại chảy ra hơi nhiều. “Đi cùng ngươi, tới đâu cũng mất mặt”, Diệp Thành khinh thường nhìn Kỳ Vương. “Đừng đùa”. “Xuỳ”, Diệp Thành chẳng quan tâm, lấy vò rượu ra ngồi bệt xuống đất, vừa uống rượu vừa nhìn từng người đi qua, ai cũng có thiệp mời. Hắn còn thấy không ít người quen, chẳng hạn như người của Thái Thanh Cung, Chí Tôn Thành, Phiếu Miểu Cung, từ rất xa hắn đã nhìn thấy thần tử Thái Thanh, thần tử Chí Tôn và thần tử Phiếu Miểu. Ba tên kiêu ngạo hống hách, dường như được Dao Trì Thánh Địa mời là rất có thể diện, khi đi qua nhìn thấy Diệp Thành và Kỳ Vương, đến ánh mắt nhìn hai người họ cũng đều ngạo nghễ. Diệp Thành thẳng thừng phớt lờ, nếu có thể, hắn sẽ bớt chút thời gian quay lại đập cho bọn chúng một trận. Ngoài đám Thái Thanh Cung, thần tử của Thiên Phạt Thánh Địa, Vũ Hoá Thần Triều và Thương Linh Điện cũng tới. Có thể thấy sắc mặt thần tử Thiên Phạt, thần tử Vũ Hoá và thần tử Thương Linh đều cực kỳ khó coi, dường như vẫn đang tức giận vì bị Diệp Thành đánh bại trong thông đạo không gian ở Đế Vương Thành. Bọn chúng đi ngang qua, tuy nhìn thấy Diệp Thành và Kỳ Vương nhưng không nhận ra Diệp Thành, bởi hắn đã thay đổi diện mạo, lại dùng Chu Thiên Diễn Hoá ẩn đi khí tức, nếu không nơi này sẽ rất náo nhiệt. Sau đó còn có rất nhiều người tới nữa, Diệp Thành nhìn hết một lượt nhưng không thấy có người chuyển kiếp nào. Điều đáng khẳng định là trong tiên sơn Dao Trì ngoài Cơ Tuyết Băng còn có người chuyển kiếp khác, đây cũng là lý do vì sao hắn nhất định phải đi vào, dù phải đi thì cũng giải trừ phong ấn cho họ trước đã. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, số người tới tham gia đại hội Dao Trì cũng ít đi rất nhiều. Diệp Thành mong ngóng nhìn từ đầu tới cuối cũng không thấy người chuyển kiếp nào, chẳng những không có người chuyển kiếp mà đến người có thể đưa hắn vào tiên sơn cũng chẳng có, chẳng hạn như Phượng Hoàng của Phượng Hoàng tộc, Xích Dương Tử của Đông Hoa hay chủ mẫu của Nam Minh Ngọc Thu, nhưng tiếc là chẳng có ai. So với hai người ở đây, trong tiên sơn Dao Trì sôi động hơn rất nhiều, thật sự là người đông như biển. Nhìn từ xa, trong mây mù vờn quanh có từng chiếc bàn ngọc, trên mỗi chiếc bàn ngọc đều được đặt Quỳnh Tương Ngọc Lộ và bàn đào căng mọng tươi ngon, hương thơm tràn ngập khắp tiên sơn. Đây mới là tiên cảnh thực sự, không nhiễm bụi trần, mỗi bông hoa mỗi ngọn cỏ, mỗi cái cây mỗi khúc gỗ đều tản ra tiên khí, đến bạch hạc cũng đang múa lượn trong đám mây. Tất cả những người tới tham dự đại hội đều đã vào chỗ ngồi, nói chuyện với nhau, chờ đại hội bắt đầu. Không biết tới lúc nào mới thấy tiếng trò chuyện dừng lại, ánh mắt của mọi người đều hướng về một phía. Nơi đó có một bóng người yêu kiều chậm rãi bước tới, áo trắng tinh khôi, quanh người có tiên hoa rực rỡ tựa như hoa sen đang nở rộ, thánh khiết hoàn mỹ. Đó là Cơ Tuyết Băng, cô đã thay quần áo nữ nhi, dung nhan tuyệt thế, phong hoa tuyệt đại, đệ nhất mỹ nữ Đông Hoang, một cái nhíu mày một nụ cười đều hút hồn, hoàn mỹ không có một chút khuyết điểm. Tu sĩ trẻ tuồi nhìn cô mà mê mẩn, say mê, tu sĩ cũng thích người đẹp, huống chi đây còn là một nữ tử hoàn mỹ, đừng nói bọn họ, rất nhiều tu sĩ già cũng còn rung động. “Cảm tạ tất cả các vị đạo hữu đã nể mặt, Dao Trì Thánh Địa rất lấy làm vinh hạnh”, Tiên mẫu Dao Trì cười nhẹ, lời nói nhẹ nhàng không uy nghiêm, dễ nghe hơn cả âm thanh tự nhiên, khiến người ta say mê. “Nên là vinh hạnh của chúng ta mới đúng”, mọi người đều đứng lên, hành lễ về hướng đó. “Lão thân thay Dao Trì Thánh Địa chúc mọi người…” “Dao Trì, ra đây đi, ca đưa cô tới thanh lâu chơi”, Tiên mẫu Dao Trì nâng ly rượu lên, còn chưa nói xong đã bị tiếng gào thét như sói tru bên ngoài núi cắt ngang.