Sáu vị Đại Thánh cùng tới, người nào người nấy nheo mắt nhìn chằm chằm Cơ Tuyết Băng, nói chính xác hơn đó là nhìn vào tiên vân trên trán cô, tiên vân đó đại diện cho Dao Trì. “Sáu vị tiền bối có lẽ nhận ra đạo tiên vân này”, Cơ Tuyết Băng điềm tĩnh lên tiếng, cô khôi phục về hình dáng nữ nhân, trong đôi mắt xinh đẹp lần đầu tiên trở nên lạnh lùng, trông khác hoàn toàn với dáng vẻ trước đó của cô. “Dao... Dao Trì thần nữ?”, thấy hình thái nữ nhân của Cơ Tuyết Băng, sáu vị Đại Thánh đột nheien thẫn thờ, ba Thần Tử từ sau đuổi tới cũng cứng đơ người, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cơ Tuyết Băng, bọn họ không biết người mà mình đuổi theo chính là thần nữ Dao Trì nữ giả trang nam. “Hoá ra là vậy”, Diệp Thành lau đi vệt máu nơi khoé miệng, coi như hắn đã hiểu dụng ý của Cơ Tuyết Băng rồi, cô dùng cấm pháp không phải vì đối phó với Đại Thánh mà vì khiến sáu vị Đại Thánh kia nhìn thấy tiên vân trên trán cô, tiên vân đó là độc nhất vô nhị, chính là một loại tượng trưng cho thân phận. “Không ngờ lại là thần nữ Dao Trì”, sáu vị Đại Thánh mặt mày trở nên kì quái, bọn họ trở nên dịu hẳn đi, đặc biệt là vị Đại Thánh trước đó ra tay, cũng may người trúng chiêu là Diệp Thành chứ nếu khiến thần nữ Dao Trì bị thương thì tội to. “Tiên tử Dao Trì không sao chứ?”, ba Thần Tử kia giấu nhẹm đi vẻ hung tợn vốn có trên nét mặt, người nào người nấy nở nụ cười rạng rỡ như gió xuân, ghé đến: “Hiểu nhầm, chỉ là hiểu nhầm thôi”. “Ngươi không sao chứ?”, Cơ Tuyết Băng cứ thế ngó lơ bọn họ, cô quay người nhìn Diệp Thành đang lảo đảo, vẻ mặt lãnh đạm của cô lúc này mang theo nụ cười ôn hoà. “Tạm thời không chết được”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhét một viên đan dược trị thương vào miệng. “Đa tạ vì hành động trước đó của ngươi”, Cơ Tuyết Băng khẽ mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Diệp Thành, dung hoà với một luồng sức mạnh thần bí, loại bỏ rất nhiều sát khí trong cơ thể Diệp Thành Thấy vậy, sắc mặt của ba tên Thần Tử kia khó coi thấy rõ, Cơ Tuyết Băng tỏ ra lạnh lùng với nhúng nhưng lại thân thiết với Diệp Thành, đường đường là Thần Tử, lại một lần nữa bị làm mất thể diện như vậy, vả lại đối phương còn là Diệp Thành, những kẻ cao cao tại thượng như chúng sao có thể dung tha. “Đi thôi”, dưới sự chú ý của mấy người, Cơ Tuyết Băng thu tay về, cô là người đầu tiên quay người tiến lên, sáu Đại Thánh ở phía đối diện đi sớm thì an lòng sớm, tránh xảy ra biến cố. “Thần nữ có thể đi nhưng hắn thì không”, ba tên Thần Tử tiến lên trước chắn đường hai người, chúng ném cho Diệp Thành ánh mắt lạnh lùng, trong ánh mắt còn mang theo sát khí đằng đằng. “Sáu vị tiền bối, đây cũng là ý của các vị sao”?, Cơ Tuyết Băng nhìn sang ba Thần Tử rồi lại nhìn sáu Đại Thánh, đôi mắt lạnh hơn thấy rõ. “Thần nữ minh xét, người này trộm bảo vật của ba thánh địa chúng ta khiến cả ba thánh địa mất hết thể diện, thần tử nhà ta muốn đòi lại bảo bối”, sáu vị Đại Thánh mỉm cười: “mong thần nữ không nhúng tay vào chuyện này, tránh mất hoà khí”. “Nói dóc, bản lĩnh của Đại Thánh vãn bối đã được thụ giáo rồi”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, “muốn giết ta thì cứ nói, hà tất phải gán cho ta tội danh này?” “Có phải nói dóc hay không thì lấy túi đựng đồ của ngươi ra, chỉ cần nhìn là biết”, ba thần tử của ba thánh địa lần lượt bật cười tôi độc, bọn họ thừa biết chiêu này của trưởng bối cao siêu, ít nhất thì bọn họ có thể tìm được lý do để diệt Diệp Thành, cho dù là thần nữ Dao Trì ở đây thì cũng không ngăn lại được bọn họ. “Ngươi tưởng ta là kẻ ngốc sao?”, Diệp Thành liếc nhìn ba thần tử, “nếu như lấy ra một món đồ nào đó trong túi đựng đồ của ta rồi các ngươi bảo là của nhà mình thì ta đi tìm ai để giải thích?” “Theo chúng ta thấy thì ngươi sợ rồi phải không?”, ba Thần Tử bật cười mỉa mai. “Bảo vật thánh địa, mong tiểu hữu giao ra”, lại là Thần Tử Thiên Phạt, giọng điệu uy nghiêm hơn thấy rõ, “nếu không phải ngươi chính là cố hữu của thần nữ Dao Trì thì lão phu đã đưa ngươi xuống hoàng tuyền từ lâu rồi”. “Đã biết là cố hữu của vãn bối thì nên nể mặt vãn bối”, Cơ Tuyết Băng lạnh lùng lên tiếng. “Thần nữ đừng làm khó lão phu, ta cũng chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi”, sáu Đại Thánh cười, nói. “Vậy thì tiền bối và ta mỗi người lui một bước”, Cơ Tuyết Băng khẽ mỉm cười: “Ta không bảo vệ hắn, sáu vị tiền bối cũng đừng nhúng tay, mọi thứ dựa vào ngươi và ba thần tử kia tự tính với nhau”. “Vẫn là thần nữ Dao Trì sáng suốt”, sáu Đại Thánh mừng thầm trong bụng, “cứ làm theo thần nữ nói, thần nữ không bảo vệ hắn, chúng ta cũng không nhúng tay vào, sinh tử tuân theo thiên mệnh”. “Đường đường là Đại Thánh, đừng nuốt lời”, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng lên tiếng, sau đó cô chậm rãi lùi về sau, trong lúc này còn không quên nháy mắt với Diệp Thành, cô hiểu rõ khả năng chiến đấu của Diệp Thành, tuyệt đối không hề kém so với cô, đến cả Chuẩn Thánh Vương còn bị hắn đánh cho thê thảm thì ba tên thần tử này không thể là đối thủ của hắn được. Cũng giống như cô, sáu Đại Thánh lùi về sau thể thể hiện lập trường của mình không nhúng tay vào chuyện này. Mặc dù lùi về sau nhưng bọn họ lại nở nụ cười tôi độc, vẫn là câu nói đó, bọn họ thừa biết khả năng chiến đấu của thần tử nhà mình thế nào, hiện giờ là trận dung ba đấu một, bọn họ không có lý do gì mà thua trận. Ba thần tử bật cười, ánh mắt hung tợn thấy rõ, vả lại còn tỏ ra cực kì hưng phấn, người nào người nấy liếm cái miệng đỏ chót. Diệp Thành cũng mỉm cười, trong lúc này hắn không quên chớp mắt nhìn Cơ Tuyết Băng, thầm nghĩ Cơ Tuyết Băng không chỉ là một con mọt sách mà cũng rất cao minh sáng suốt, chỉ cần sáu Đại Thánh kia không nhúng tay vào thì hắn sẽ không rơi vào tử cục, hắn có đủ tự tin có thể tiêu diệt ba tên thần tử này. Một khi tóm được ba tên này thì vương bài sẽ nằm trong tay, cho dù là Đại Thánh cũng không dám ra tay, việc bắt người chính là việc mà hắn thuần thục nhất. Đây chỉ là một trong những dự định của hắn, hắn cũng hoàn toàn có thể kéo dài thời gian, cho tới khi ra được thông đạo không gian này, một khi thoát ra được sự kiểm soát của Đế Vương Thành thì cũng có thể dùng đến thiên đạo để thoát thân. “Diệt ngươi chỉ cần mình ta là đủ”, khi Diệp Thành còn đang tính toán thì Thần Tử Thiên Phạt đã xông tới, sát phạt về phía hắn, một chưởng giáng từ trên trời xuống, lòng bàn tay với lôi chớp bao quanh, rất nhiều thần thông dung hợp lại với nhau tạo nên ngoại tướng, mang theo uy lực tịch diệt như muốn tiêu diệt Diệp Thành chỉ trong một đòn. “Đúng là to mồm, cẩn thận bị quật lại”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn tung ra một chưởng đánh tan chưởng ấn của Thần Tử Thiên Phạt, cho dù là Thần Tử Thiên Phạt cũng bị trấn áp lùi về sau. “Chết đi”, Vũ Hoá thần tử và Thương Linh thần tử cũng đến, người nào người nấy tung ra đại thuật sát sinh. “Không ra vẻ thì chết à”?, Diệp Thành tỏ ra hung hãn, hắn vung một chưởng thật mạnh ra, đẩy lùi Vũ Hoá Thần Tử sau đó lại vung tiếp một chưởng khiến Thương Linh Thần Tử lảo đảo. Chỉ sau phút giao tranh ngắn ngủi mà ba thần tử đều lụi bại sau một chiêu. Bên trong thông đạo không gian có động tĩnh lớn nên Thiên Khuyết Đế Vương Thành đương nhiên cảm nhận được, đã có không ít người của Đế Vương Thành có đại thần thông mở ra màn nước hoan thiên, “bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên có người đánh nhau trong truyền tống thông đạo của Đế Vương Thành, cái gan của ba thánh địa cũng không vừa mà”. “Một người chiến với ba thần tử mà còn có thể chiếm ưu thế, tên tiểu tử đó thật dị thường”, không ít ánh mắt của lão bối nhìn Diệp Thành, ánh mắt mang theo bao ý tứ. “Lẽ nào chỉ có lão phu nhìn thấy thần nữ Dao Trì?”, có lão bối vuốt râu mỉm cười. “Ấy?”, lão tu sĩ kia vừa dứt lời thì rất nhiều ánh mắt của các lão bối khác lần lượt dừng lại ở Cơ Tuyết Băng, thấy dung mạo và tiên vân trên trán cô, bọn họ đều sững sờ.