Con lừa đó, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Kì Vương sao? Khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì Kì Vương cũng đang nhìn về bên này, đầu tiên là thẫn thờ, tiếp đó là không nói lời nào, quay người bỏ chạy, vả lại còn bỏ chạy cùng hướng với Cơ Tuyết Băng. Diệp Thành hắng giọng. Kì Vương thấy thế thì chạy nhanh hơn. Có điều, nó đâu biết rằng Diệp Thành không phải đuổi theo nó mà đuổi theo Cơ Tuyết Băng. Thế rồi Cơ Tuyết Băng ở phía trước, Kì Vương ở phía sau, cuối cùng là Diệp Thành, cả ba như ba đạo tiên quang rẽ ngang qua màn đên yên tĩnh, có lẽ vì tốc độ quá nhanh nên khiến người ta thẫn thờ. Cho tới một cổ thành cách đó cả tám mươi nghìn trượng, Diệp Thành chạy điên cuồng cả chặng đường mới đáp xuống khỏi hư không. Có điều, điều đáng chán nhất chính là hắn không đuổi kịp Cơ Tuyết Băng. Mặc dù không đuổi kịp Cơ Tuyết Băng nhưng hắn lại đuổi kịp Kì Vương, vả lại còn cho nó một trận ra trò. Trước đó, vì con lừa này trộm bảo bối của Tiểu Linh Oa và Man Sơn mà hai người kia tìm hắn khắp nơi, không ngờ lần này tình cờ gặp nên hắn phải cho Kì Vương một trận ra trò. “Ta đâu có trộm bảo bối của ngươi”, Kì Vương thảm hại đứng dậy, khuôn mặt tối sầm lại. “Ta không quan tâm”, Diệp Thành cứ thế giật lấy cái chuông lục lạc ở cổ Kì Vương sau đó bay vào cổ thành, vì Cơ Tuyết Băng cũng vào cổ thành này, biết đâu nhà cô ấy ở đây. “Ngươi ít nhiều phải để lại cho ta một chút chứ”, Kì Vương điên tiết mắng chửi, chân đi cà nhắc đuổi theo. Một người đi trước, con lừa đi sau, tạo nên cho phong cảnh nơi này thêm phần sinh động, khiến những người đi đường bất giác đưa mắt nhìn Kì Vương lâu hơn, bọn chưa thấy con lừa nào mà đi đường lại trông phách lối như vậy. Kì Vương cứ thế ngó lơ, nó chỉ nghĩ đến bảo bối của mình, cho dù là trộm hay cướp hay lừa gạt cũng được, đã ở trong cái chuông lục lạc kia cả rồi nhưng lại bị Diệp Thành cướp mất. Ở phía trước, Diệp Thành đã dừng chân, hắn nhìn thấy Cơ Tuyết Băng đang vùi đầu đọc sách bên quán trà. “Ta nói này, tốc độ của cô là được tổ truyền phải không?”, Diệp Thành bước tới, tỏ ra vô cùng quen thuộc, hắn cứ thế ngồi đối diện với Cơ Tuyết Băng, xong xuôi còn không quên phủi bụi trên người. “Ta khát nên muốn uống trà luôn”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười tươi tắn rồi lại vui đầu đọc sách. “Ta thích lí do này”. “Cô em này trông xinh xắn, ta cũng rất thích”, Kì Vương cũng đến, cũng tỏ ra thân thuộc vả lại còn hoá thành hình người, nhưng cho dù hoá thành hình người thì khuôn mặt và răng trông cũng rất dài, đặc biệt là hai cái răng cửa. “Trả bảo bối lại cho ta”, nhìn Cơ Tuyết Băng xong xuôi, Kì Vương lại nhìn Diệp Thành, theo như nó thấy thì một cô nương dù có xinh đẹp đến đâu cũng không sánh được với bảo bối của nó, có tiền mới có tất cả. “Ta không cho ngươi một đạp chết luôn đã là may rồi, còn đòi bảo bối”, Diệp Thành lườm Kì Vương. “Thế này nhé, ta nói cho ngươi một bí mật thì trả lại bảo bối cho ta”. “Con lừa đó, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Kì Vương sao? Khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì Kì Vương cũng đang nhìn về bên này, đầu tiên là thẫn thờ, tiếp đó là không nói lời nào, quay người bỏ chạy, vả lại còn bỏ chạy cùng hướng với Cơ Tuyết Băng. Diệp Thành hắng giọng. Kì Vương thấy thế thì chạy nhanh hơn. Có điều, nó đâu biết rằng Diệp Thành không phải đuổi theo nó mà đuổi theo Cơ Tuyết Băng. Thế rồi Cơ Tuyết Băng ở phía trước, Kì Vương ở phía sau, cuối cùng là Diệp Thành, cả ba như ba đạo tiên quang rẽ ngang qua màn đên yên tĩnh, có lẽ vì tốc độ quá nhanh nên khiến người ta thẫn thờ. Cho tới một cổ thành cách đó cả tám mươi nghìn trượng, Diệp Thành chạy điên cuồng cả chặng đường mới đáp xuống khỏi hư không. Có điều, điều đáng chán nhất chính là hắn không đuổi kịp Cơ Tuyết Băng. Mặc dù không đuổi kịp Cơ Tuyết Băng nhưng hắn lại đuổi kịp Kì Vương, vả lại còn cho nó một trận ra trò. Trước đó, vì con lừa này trộm bảo bối của Tiểu Linh Oa và Man Sơn mà hai người kia tìm hắn khắp nơi, không ngờ lần này tình cờ gặp nên hắn phải cho Kì Vương một trận ra trò. “Ta đâu có trộm bảo bối của ngươi”, Kì Vương thảm hại đứng dậy, khuôn mặt tối sầm lại. “Ta không quan tâm”, Diệp Thành cứ thế giật lấy cái chuông lục lạc ở cổ Kì Vương sau đó bay vào cổ thành, vì Cơ Tuyết Băng cũng vào cổ thành này, biết đâu nhà cô ấy ở đây. “Ngươi ít nhiều phải để lại cho ta một chút chứ”, Kì Vương điên tiết mắng chửi, chân đi cà nhắc đuổi theo. Một người đi trước, con lừa đi sau, tạo nên cho phong cảnh nơi này thêm phần sinh động, khiến những người đi đường bất giác đưa mắt nhìn Kì Vương lâu hơn, bọn chưa thấy con lừa nào mà đi đường lại trông phách lối như vậy. Kì Vương cứ thế ngó lơ, nó chỉ nghĩ đến bảo bối của mình, cho dù là trộm hay cướp hay lừa gạt cũng được, đã ở trong cái chuông lục lạc kia cả rồi nhưng lại bị Diệp Thành cướp mất. Ở phía trước, Diệp Thành đã dừng chân, hắn nhìn thấy Cơ Tuyết Băng đang vùi đầu đọc sách bên quán trà. “Ta nói này, tốc độ của cô là được tổ truyền phải không?”, Diệp Thành bước tới, tỏ ra vô cùng quen thuộc, hắn cứ thế ngồi đối diện với Cơ Tuyết Băng, xong xuôi còn không quên phủi bụi trên người. “Ta khát nên muốn uống trà luôn”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười tươi tắn rồi lại vui đầu đọc sách. “Ta thích lí do này”. “Cô em này trông xinh xắn, ta cũng rất thích”, Kì Vương cũng đến, cũng tỏ ra thân thuộc vả lại còn hoá thành hình người, nhưng cho dù hoá thành hình người thì khuôn mặt và răng trông cũng rất dài, đặc biệt là hai cái răng cửa. “Trả bảo bối lại cho ta”, nhìn Cơ Tuyết Băng xong xuôi, Kì Vương lại nhìn Diệp Thành, theo như nó thấy thì một cô nương dù có xinh đẹp đến đâu cũng không sánh được với bảo bối của nó, có tiền mới có tất cả. “Ta không cho ngươi một đạp chết luôn đã là may rồi, còn đòi bảo bối”, Diệp Thành lườm Kì Vương. “Thế này nhé, ta nói cho ngươi một bí mật thì trả lại bảo bối cho ta”. “Ta thì cần bí mật gì?” “Nhất định là bí mật động trời”, Kì Vương ghé lại gần, “ngươi đã nghe nói tới thánh địa Dao Trì bao giờ chưa? Ở đó có bảo bối, lại rất nhiều, cướp được thì bán được giá cao lắm. “Ngươi nói gì thế, thánh địa Dao Trì không có bảo bối mới lạ đấy”. “Vấn đề là ta biết bảo bối ở đâu”, Kì Vương chớp mắt với Diệp Thành, “bọn họ sắp tổ chức yến tiệc, chúng ta nhân lúc hỗn loạn tới đó trộm bảo bối, sao? Ngươi làm không?” “Ta không có hứng với bảo bối của bọn họ”, Diệp Thành nhấp một ngụm trà, đi tới thánh đại Dao Trì trộm bảo bối, trừ phi là đầu bị lừa đá, Kiếm Thần đi còn chưa chắc đã có thể ra ngoài. “Ngươi không có hứng với bảo bối thì có hứng với mĩ nhân chứ?”, Kì Vương cười có phần giảo hoạt, “ta quen với Thần Nữ Dao Trì, đệ nhất mĩ nhân của Đông Hoang, ta gọi tới nói chuyện với ngươi nhé?” “Ngươi quen với cô ấy?”, Diệp Thành hào hứng nhìn Kì Vương. “Ngươi thấy đáng tin không?” “Ngươi nói có tin được không? Ta còn lên giường cùng cô ấy rồi?” Nghe vậy, Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện đang vùi đầu đọc sách chợt ngẩng đầu lên: “Ngươi từng lên giường với thần nữ Dao Trì?” “Chuyện này nói ra thì dài lắm”, Diệp Thành nói ý tứ, “không nhắc thì hơn”. “Theo lão phu thấy thì khả năng chém gió của ngươi cũng được lắm, do tổ tiên truyền lại phải không?”, Kì Vương cũng nói ý tứ. “Nhất định là bí mật động trời”, Kì Vương ghé lại gần, “ngươi đã nghe nói tới thánh địa Dao Trì bao giờ chưa? Ở đó có bảo bối, lại rất nhiều, cướp được thì bán được giá cao lắm. “Ngươi nói gì thế, thánh địa Dao Trì không có bảo bối mới lạ đấy”. “Vấn đề là ta biết bảo bối ở đâu”, Kì Vương chớp mắt với Diệp Thành, “bọn họ sắp tổ chức yến tiệc, chúng ta nhân lúc hỗn loạn tới đó trộm bảo bối, sao? Ngươi làm không?” “Ngươi nói có tin được không? Ta còn lên giường cùng cô ấy rồi?” Nghe vậy, Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện đang vùi đầu đọc sách chợt ngẩng đầu lên: “Ngươi từng lên giường với thần nữ Dao Trì?” “Chuyện này nói ra thì dài lắm”, Diệp Thành nói ý tứ, “không nhắc thì hơn”. “Theo lão phu thấy thì khả năng chém gió của ngươi cũng được lắm, do tổ tiên truyền lại phải không?”, Kì Vương cũng nói ý tứ.