Đột nhiên, cơ thể Hạo Thiên Huyền Chấn run lên, đôi tay ôm lấy đầu, miệng rít lên đau đớn. Tiên quang đó như chiếc chìa khoá mở ra kí ức bị khoá chặt, những chuyện của kiếp trước đan xen với nhau tạo thành từng cảnh tượng hoàn chỉnh, có người, có núi có sông, có tình có nghĩa, có cố hương. Diệp Thành và Tiểu Linh Oa đứng ở bên không nói lời nào, lặng lẽ chờ đợi Hạo Thiên Huyền Chấn lấy lại kí ức. Chỉ có Hỗn Độn Thần Đỉnh lúc này là nhảy múa qua lại, miệng đỉnh như vòng xoáy hút từng món pháp khí, những món pháp khí đó đều do phía Diệp Thành cướp về đươc, trong đó không thiếu pháp khí Thánh Binh. Nếu đếm kĩ thì cả chặng đường này nó đã hút được không ít món đồ, có điều lại không hề có dấu hiệu tiến giới tới Thánh Vương Binh, về điểm này thì trong lòng Diệp Thành rõ hơn ai hết, sức chứa của Hỗn Độn Thần Đỉnh quá lớn. Không biết tới bao giờ Hỗn Độn Thần Đỉnh mới dừng lại, lựa chọn giữa không gian và tự diễn hoá đạo tắc. Hạo Thiên Huyền Chấn cũng đã thôi rên rỉ, ông đứng vững và thẫn thờ nhìn Diệp Thành, đã khôi phục được kí ức kiếp trước thì sao ông ta có thể không nhận ra Diệp Thành, đó là con của ông ta kia mà. Kiếp trước kiếp này giống như một giấc mơ, có thể gặp lại được con của mình sau khi tỉnh mộng, đây có lẽ là ơn huệ mà trời cao ban tặng, sự mơ hồ khó hiểu về luân hồi cũng không thể khiến ông kích động bằng được gặp lại người thân. Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới mang theo sự ấm áp cả một kiếp người, cũng mang theo giọt nước mắt với bao nỗi bể dâu, che đi tầm nhìn của Hạo Thiên Huyền Chấn, đường đường là nam nhi mà lại rơi lệ, cơ thể run rẩy, nấc nghẹn không nói thành lời. “Chào mừng tiền bối quay trở lại”, Diệp Thành mỉm cười, hắn vẫn như năm xưa, nở nụ cười mang theo nhiều nỗi niềm. “Con của ta”, Hạo Thiên Huyền Chấn cuối cùng cũng không kiềm được lòng, ông tiến lên ôm chầm lấy Diệp Thành, nước mắt rơi lã chã thấm ướt áo Diệp Thành. “Tiền bối, vãn bối không phải con của người”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng, giọng nói mang theo sự áy náy. “Luân hồi tới kiếp này, cũng đã trải qua hai trăm năm, cuối cùng con vẫn không tháo được nút thắt của kiếp trước sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn buông Diệp Thành ra, đôi mắt nhoà lệ nhìn hắn. “Cái gọi là nút thắt đã được mở ra ngay khi tiền bối qua đời”, Diệp Thành lắc đầu mỉm cười, “nhưng trời cao trêu người, vãn bối quả thực không phải con của người, vãn bối từng nuốt tinh nguyên của đại địa chi tử nên huyết mạch dung hoà với chúng sinh, đây cũng là lý do vì sao mà gương càn khôn nhân quả sáng”. “Đây... ”, Hạo Thiên Huyền Chấn hãy còn rơi nước mắt thì lúc này chợt thẫn thờ, cả cơ thể như hoá đá. “Xin lỗi, việc này vãn bối cũng chỉ mới biết sau này”, Diệp Thành chắp tay cúi người, hắn hành lễ của vãn bối với tiền bối, “năm xưa nếu vãn bối có gì bất kính, xin tiền bối lượng thứ”. “Con... con thật sự không phải con ta sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn Diệp Thành với ánh mắt thăm dò. “Cũng đã qua bao nhiêu năm như vậy rồi, vãn bối không cần phải lừa tiền bối làm gì”, Diệp Thành nói. Nghe vậy, sắc mặt Hạo Thiên Huyền Chấn đột nhiên trở nên hoang mang, luân hồi chuyển kiếp tưởng chừng là sự thương xót ban ơn của trời cao đối với kiếp người, nhưng nào ai ngờ Diệp Thành lại mang tới cho ông ta một bất ngờ lớn đến vậy. Trên đỉnh núi, bầu không khí vô cùng im ắng và gượng gạo lạ thường, không chỉ Diệp Thành mà đến cả Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không biết phải bắt đầu từ đâu để lên tiếng, sự bất ngờ này quả thực khiến người ta không kịp trở tay. “Ông có cảm giác muốn đạp hắn một cái không?”, cuối cùng vẫn là Tiểu Linh Oa lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng, “nếu không phải vì tên đê tiện này thì ông cũng không đến mức mang theo bao tiếc nuối và áy náy cho tới khi qua đời”. “Cho dù nói thế nào thì ta cũng đã phụ rất nhiều nữ tử”, Hạo Thiên Huyền Chấn mỉm cười mà nghẹn ngào áy náy, “bọn họ có lẽ cũng đã sinh con cho ta, thời niên thiếu của họ thật sự đáng thương, giống như Hạo Thiên Trần Dạ, từ khi bắt đầu có kí ức với thế giới này thì cả thiên địa đều chìm trong đen tối, không biết cha mẹ mình là ai, chỉ biết đói thì tìm đồ ăn, chuột, gián, rễ cây, chỉ cần là thứ có thể ăn thì đều liều nhét vào miệng... ” Hạo Thiên Huyền Chấn chậm rãi nói như thể nói về một câu chuyện thê lương, giống như Diệp Thành năm xưa kể cho ông ta nghe, đó là cảnh tượng đẫm máu, bi thảm khiến người ta không khỏi rùng mình, một người làm cha như ông ta vốn đã bị từng nhát dao dằn vặt cừa nát con tim lâu rồi. Tiểu Linh Oa im lặng, hắn không còn nói thêm gì nữa mà lấy nguyên thạch ra nhai rôm rốp rất có tiết tấu. Diệp Thành cũng im lặng, hắn rất hiểu tâm tư của Hạo Thiên Huyền Chấn, cũng vì áy náy nên Hạo Thiên Huyền Chấn mới cố gắng dốc sức bù đắp nhưng ngặt nỗi Diệp Thành đã tháo được nút thắt trong lòng, không còn là con của ông ta nữa, ông ta đã hiểu ra mọi chuyện nhưng lại mang theo bao tiếc nuối, cả kiếp người chỉ sống trong dằn vặt áy náy. Không biết mất bao lâu mới thấy Diệp Thành khẽ phất tay, đặt tay lên vai Hạo Thiên Huyền Chấn và đẩy tinh nguyên thánh thể vào cơ thể ông ta, giúp ông ta tôi luyện huyết mạch: “Sự tiếc nuối của kiếp trước đừng để tái diễn ở kiếp này, người còn có Hoa Tư tiền bối, còn có cả ba nữ nhi nữa, họ đều đang đợi người”. “Họ vẫn ổn chứ?”, Hạo Thiên Huyền Chấn tạm thời thu lại suy nghĩ, nhìn Diệp Thành với ánh mắt mang bao hi vọng. “Thi Vũ và Thi Tuyết đang ở Đại Sở”, Diệp Thành mỉm cười sau đó tế ra tiên hoả và thiên lôi, “tiền bối Hoa Tư và Thi Nguyệt chuyển kiếp tới Chư Thiên Vạn Vực, vãn bỗi cũng đã tìm thấy bọn họ”. “Đa tạ”, Hạo Thiên Huyền Chấn lại bật khóc, ông ta đã quên đi cả nỗi đau do tôi luyện huyết mạch gây ra. “Nói thực thì bảo vật gia truyền của gia tộc ông cũng không tồi”, thấy Diệp Thành và Hạo Thiên Huyền Chấn trầm tư, Tiểu Linh Oa liền đổi chủ đề, hắn lấy ra viên thần châu của Hạo Thiên Huyền Chấn. “Đó là Hạo Nguyệt thần châu”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói rồi bất giác nhìn Tiểu Linh Oa, theo ông ta đoán thì người có thể đi cùng Diệp Thành chắc chắn là người chuyển kiếp của Đại Sở, có điều với khả năng quan sát của một người với tu vi cảnh giới Hoàng như ông ta mà nói thì thực sự không nhìn ra được Tiểu Linh Oa là ai chuyển kiếp. “Sao mà không ăn cho no đến chết đi”, Diệp Thành cứ thế ngó lơ tên này, chăm chú tôi luyện huyết mạch cho Hạo Thiên Huyền Chấn. “Nói tới luân hồi chuyển kiếp, ta đã từng gặp một tu sĩ của Đông Thiên cổ thành, trông giống hệt với một người ở Đại Sở, không biết đó có phải là người chuyển kiếp không”, Hạo Thiên Huyền Chấn lên tiếng. “Người đó chúng ta có quen không?”, Tiểu Linh Oa liếc nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn. “Thần tướng đệ nhất của Thánh Điện Đại Sở, Mặc Uyên”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói tiếp, “tiền bối Mặc Uyên ta đã từng gặp, mặc dù là luân hồi chuyển kiếp nhưng ta vẫn còn nhớ như in tướng mạo của người này”.