Ưm! Ưm! Ưm! Tiếng kêu rên đau đớn chẳng mấy chốc vang lên trong tàu chiến. Bản nguyên Thánh thể và Bá Vương Long huyết quá bá đạo, tẩy luyện huyết mạch đau đớn khiến người bình thường không thể chịu nổi. Sau khi Bá Vương Long huyết, Tiểu Linh Oa tập trung điều khiển tàu, tàu chiến khổng lồ điên cuồng lao nhanh. Lại nhìn về phía sau, tàu chiến của Thái Thanh Cung cũng đang tăng tốc, liều mạng đuổi giết, nhưng kỹ năng lái tàu của chúng kém hơn Tiểu Linh Oa, tàu chiến của chúng nhiều, thế trận lớn nhưng vẫn không thể đuổi kịp. Gần đến sáng, Tiểu Linh Oa mới dừng tàu ở một vùng biển tĩnh lặng, còn đám Thái Thanh Cung đuổi theo phía sau suốt cả đêm, nhưng đuổi mãi đuổi mãi bỗng không thấy tàu chiến Lôi Đình đâu nữa, đến lúc này chúng cũng không biết đã bị mất dấu từ chỗ nào, đứng ở mũi tàu chửi bới điên cuồng. “Làm tốt lắm”, Tiểu Linh Oa lấy túi đựng đồ cỡ lớn ra, vừa tự khen mình vừa nhai nguyên thạch: “Không biết đám người đó có tức phát khóc không”. “Còn cách hòn đảo đó bao xa nữa?”, Diệp Thành nhìn xung quanh rồi lại nhìn Cổ Tam Thông. “Để ta lái cho, không dễ tìm lắm”, Cổ Tam Thông lên trận đài lái tàu, rất tự nhiên đá Tiểu Linh Oa xuống: “Chưa lái tàu chiến cấp bậc Thánh binh bao giờ, chắc cảm giác sẽ tuyệt lắm đây”. “Thể hiện cũng được lắm”. “Về nhà”, Cổ Tam Thông điều khiển tàu chiến, kỹ năng lái tàu cũng rất tốt, con tàu lướt đi như bay trên mặt biển. “Về nhà”, đám tiểu đệ của Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân cười không khép được miệng, lần này ra ngoài đúng là không ngừng gặp biến cố, dạo chơi quỷ môn quan hai lần, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi. Nhưng may mắn không bị nguy hại, chẳng những sống sót trở về mà còn nhận được một cơ hội, huyết mạch được tẩy luyện, không ít người còn vì cơ hội này mà mạnh mẽ tiến cấp cảnh giới tu vi. Chặng đường tiếp theo êm đềm hơn nhiều, tàu chiến phi nước đại không chút kiêng dè trong tinh hải. Một canh giờ sau, tàu chiến mới dừng lại lần nữa. Cổ Tam Thông duỗi eo, nhảy xuống khỏi trận đài lái tàu, chỉ tay về tinh hải cách đó không xa. Diệp Thành và Tiểu Linh Oa nhìn theo hướng Cổ Tam Thông chỉ, nhìn nơi đó rồi lại dụi mắt, dụi xong lại nhìn lại, nhìn một lúc, vẻ mặt hai tên trở nên rất thú vị. Đúng là ở đó có một hòn đảo, thật sự là một hòn đảo nhỏ, bán kính chưa đầy ba trượng, nhìn qua còn tưởng đá ngầm, nếu không phải thị lực của Diệp Thành và Tiểu Linh Oa tốt thì đã không thể nhìn ra. “Đó chính là hòn đảo nhỏ mà hai người nói?”, hai người nhìn về phía Cổ Tam Thông. “Sao, không nhỏ à?”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân nói, bắt đầu tạo quyết ấn. “Bây giờ chúng ta đã biết tại sao Thái Thanh Cung không tìm được mọi người rồi”, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa cảm thán, Huyền Hoang Tinh Hải rộng lớn như vậy mà hòn đảo này lại nhỏ như thế, tìm được mới là lạ. “Thiên vương át địa hổ, bảo tháp trấn hà yêu”, khi hai tên lẩm bẩm thì Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đã hô to, khiến Diệp Thành và Tiểu Linh Oa giật mình suýt thì són ra quần. Chẳng mấy chốc, hòn đảo nhỏ rung lên, một cánh cửa tiên quang cao ba trượng từ từ hiện ra. Sau đó, dưới cánh cửa ánh sáng có một con đường trải đầy tiên quang xuất hiện, kéo dài tới dưới tàu chiến Lôi Đình, trên đó còn khắc đầy phù văn cổ, là một loại thần thông gắn kết với cánh cửa ánh sáng. “Đi thôi!” “Nơi này thật sự rất được”, Diệp Thành sờ cằm, mở Tiên Nhãn nhìn không gian đại giới này, phát hiện có rất nhiều cấm chế tràn ngập sức mạnh cổ xưa. “Có một thượng cổ pháp trận khổng lồ để duy trì không gian giới này”, Tiểu Linh Oa khẽ nói. “Từ không gian giới có thể nhìn ra tinh hải bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể nhìn vào đây”, Diệp Thành nhìn ra thế giới bên ngoài có thể thấy tinh hải bao la: “Có bí thuật cường đại che đi điều kỳ diệu”. “Người mở ra không gian đại giới này ít nhất cũng phải cấp bậc Chuẩn Đế”, Tiểu Linh Oa trầm giọng bảo: “Mở được không gian giới ở Huyền Hoang Tinh Hải, là một Chuẩn Đế đỉnh phong cũng không chừng”.