Giữa tinh hải mênh mông, thuyền chiến cứ thế lướt qua giống như một đạo lưu quang. Tiểu Linh Oa đã sửa xong thuyền chiến, hắn lại lần nữa bước lên pháo đài, đồng lực ngưng tụ nhìn về phía sau, phóng tầm mắt ra xa và không còn thấy thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo đâu nữa, có chăng chỉ là những lượt sóng lên cao. Cho tới lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nằm nhoài ra trên trận đài như con chó hoang, cho dù luân hồi rồi nhưng vẫn không thay đổi được thói quen xấu từ kiếp trước: Nhai nguyên thạch rôm rốp. Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn không hề nhàn rỗi, khí huyết vẫn đang lên cao, Diệp Thành nhanh chóng điều khiển thuyền chiến di chuyển. Từ hôm hải chiến đền giờ đã chín ngày trôi qua, mặc dù đã bỏ xa Bái Nguyệt Thần Giáo ở phía sau nhưng hắn không dám chậm trễ, vì hắn biết Bái Nguyệt Thần Giáo vẫn đang đuổi theo, không biết bao giờ có thể đuổi kịp. “Ngươi vội gì chứ, đám khốn kiếp đó không đuổi kịp chúng ta đâu”, Tiểu Linh Oa liếc nhìn Diệp Thành. “Chạy nhanh vẫn hay hơn, chạy nhanh khiến ta yên tâm hơn”, Diệp Thành nói rồi lại chất thêm một trăm nghìn nguyên thạch. “Ta chư thấy Hoang Cổ Thánh Thể nào hung hãn như vậy”. “Khi ngươi hung hãn trông cũng rất bá đạo”. “Hừ”, Tiểu Linh Oa tỏ ra thản nhiên, tiếp tục ăn nguyên thạch, hắn nhai rôm rốp, nghe rất có tiết tấu. “Hừ”, Diệp Thành cũng chẳng buồn để ý đến tên này nữa, hắn dùng bí thuật cố định phương hướng mà thuyền di chuyển rồi mới nhảy xuống khỏi trận đài, tiếp đến là bắt đầu bận rộn chạy qua chạy lại trên thuyền chiến. Không lâu sau đó, thuyền chiến vang lên âm thanh vù vù, thuyền chiến được chu thiên diễn hoá củng cố, khí tức được che đi, người ngoài nhìn vào chỉ biết nó là con thuyền cấp bậc Hoàng. Tiểu Linh Oa liếc nhìn, hắn không nói gì, hắn biết cách làm này của Diệp Thành có ý nghĩa gì, tứ phía của Huyền Hoang Tinh Hải đều có nguy cơ tiềm ẩn, rất nhiều sự tồn tại mà bọn họ không hề biết, nếu phô trương quá sẽ khiến nhiều hải tặc tới. Tiếp theo đó, trên thuyền chiến yên ắng hơn nhiều, Diệp Thành khoan chân ngồi xuống, Tiểu Linh Oa làm một giấc ngủ ngon. Ngày đêm dần trôi. Chớp mắt, chín ngày đã trôi qua. Bái Nguyệt Thần Giáo quả thưc không thể đuổi kịp, tinh hải này cũng coi như yên bình hơn, nhưng dù là vậy thì Diệp Thành cũng không thể ngồi yên. Huyền Hoang Tinh Hải này quả thật rộng lớn, thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh đi mất chín ngày mà vẫn chưa cập bến, hình ảnh về bến vẫn còn rất xa xôi. “Trong kí ức ngươi được truyền lại có bí mật khác nào của Huyền Hoang Tinh Hải không? Nó rốt cục có lai lịch gì mà sao rộng lớn đến vậy?”, Diệp Thành bất lực nhìn Tiểu Linh Oa ở bên trên. “Có lẽ ngươi đã từng nghe nói tới Huyền Cổ Đại Đế”, Tiểu Linh Oa nhét một viên nguyên thạch trắng sáng vào miệng. “Đương nhiên từng nghe tới”, Diệp Thành gật đầu, đôi mắt rõ vẻ kính nể, Huyền Cổ Đại Đế là một trong những vị Đại Đế đáng kinh ngạc nhất, ông ta một mình chiến đáu với sáu Đại Đế của Thiên Ma Vực, một mình chặn trước cửa Chư Thiên tám trăm năm, chiến đấu tới giọt máu cuối cùng, chính là người duy nhất có thể giết chết Đại Đế trong số một trăm ba mươi Đế của Huyền Hoang, đó là trang lịch sử bi tráng”. “Nói tới Huyền Cổ Đại Đế thì huyết mạch cũng lâu đời như Hoang Cổ Thánh Thể”, Tiểu Linh Oa liếc nhìn Diệp Thành, “Hoang Cổ Thánh Thể và Đạo Linh Chi Thể kết hợp lại quả là sự tồn tại vô song”. “Việc này thì ta biết, không cần ngươi phải nhắc, nói về cái ta không biết đi”, Diệp Thành liếc nhìn Tiểu Linh Oa, “Huyền Hoang Tinh Hải và Huyền Cổ Đại Đế có liên quan gì nhau?” “Huyền Hoang Tinh Hải chính là do đan hải của Huyền Cổ Đại Đế hoá thành”. “Đây... ” “Đại Đế của Nhân Tộc vô cùng đáng kính”, Tiểu Linh Oa nói tiếp, vẻ mặt tỏ ra vô cùng cung kính, đó là sự tôn kính của huyết mạch Bá Vương Long đối với Đại Đế Nhân Tộc, “biển hoá ra từ đan hải, bao trọn lấy Huyền Hoang Đại Lục, đây chính là bức chắn lớn chống lại Thiên Ma, có lẽ là sự dốc sức cuối cùng của Huyền Cổ Đại Đế để bảo vệ cho Chư Thiên Vạn Vực, đời đời kiếp kiếp bảo vệ Vạn Vực Thương Sinh”. “Hoá ra là vậy”, lòng Diệp Thành chợt dậy sóng, hắn thầm cảm thấy kính nể Huyền Cổ Đại Đế, Đại Đế của Nhân Tộc đã chiến đấu tới giọt máu cuối cùng, cho tới chết cũng vẫn bảo vệ thương sinh. “Đây cũng là lý do vì sao Huyền Hoang Tinh Hải có thể kiểm soát pháp lực của tu sĩ”, Tiểu Linh Oa nói tiếp, “đây là bí mật của Vạn Cổ, nếu không phải có kí ức truyền lại thì ta cũng không biết được”. “Chư Thiên Vạn Vực quả nhiều điều thần bí”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu. “Ấy, phía trước có thuyền chiến”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Tiểu Linh Oa đã đứng dậy, vả lại hai chân còn rất vững, trong tay cầm theo pháp khí với tên viễn vọng kính. Nghe vậy, Diệp Thành cũng ngẩng đầu đưa mắt nhìn, ập vào mắt hắn chính là từng con sóng dâng cao, đợi tới khi làn tinh vụ tản đi thì mới thấy mười mấy thuyền chiến cổ xưa, trận thế này không hề nhỏ. Hình ảnh mười mấy thuyền chiến dần hiện lên rõ ràng, vươn sóng vút lên cao, mỗi một con thuyền đều có mười mấy bóng hình đứng sừng sững, vả lại ai nấy đều cầm đại đao. “Dừng thuyền, cướp đây”, tiếp đó là một giọng nói đầy bá đạo vang vọng khắp mặt biển. “Hây”, Tiểu Linh Oa chợt lấy lại khí thế, hắn đã bắt đầu lấy nguyên thạch xếp từng đống từng đống một, hồi phục pháo đài trận pháp, ngắm chuẩn vị trí cần bắn. “Đúng là gặp hải tặc thật”, Diệp Thành bất giác xoa cằm, thầm nhủ đối phương coi chiến thuyền của hắn là cấp bậc Hoàng nếu không thì cũng không ngang nhiên tới cướp bóc. “Dừng thuyền, cướp đây”, tiếng gằn giọng lại lần nữa vang lên mang theo sự hống hách và hung hãn của hải tặc. “Ấy?”, Diệp Thành đang chuẩn bị ngự động thuyền chiến khai chiến thì nghe thấy tiếng hô vang, hắn tập trung quan sát, nhìn chằm chằm một con thuyền cổ xưa ở chính giữa như thể cách cả hàng chục nghìn trường trên tinh hải rộng lớn vẫn nhìn thấy hai bóng người đứng ở mui thuyền. Hai người đó vẻ mặt giảo hoạt, một người gãi mũi, một người gãi tai, chốc chốc lại hướng về bên này cất giọng. “Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân”, mắt Diệp Thành chợt sáng lên, sau khi tính toán thì hắn chắc chắn hai người đó chính là người chuyển kiếp, vả lại còn là hai ngươi vô cùng quen thuộc với hắn, thân phận không hề thấp. Trong chốc lát, thần trí của Diệp Thành bắt đầu hoang mang, có thể nói là mỗi lần nhìn thấy người chuyển kiếp hắn đều không thể kiềm chế được mà nghĩ tới kiếp trước của bọn họ, giống như hai người trước mặt, cho tới giờ hắn vẫn còn nhớ như in. Rầm! Khi Diệp Thành còn hoang mang thì thuyền chiến của Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân ở phía đối diện bị một đạo thần mang pháo đài đánh xuyên, vả lại hắn ta còn nhìn thấy rõ hai người này ngã xuống tinh hải. Diệp Thành kinh ngạc, ngẩng đầu la lối, “ai bảo ngươi bắn?” “Sao, có vấn đề gì à?”, Tiểu Linh Oa ở bên trên chuẩn bị bắn thêm lượt nữa thì đột nhiên khựng lại, không cần nói cũng biết vừa rồi người bắn trúng Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân chính là tên đê tiện này. “Người chuyển kiếp, đó là người chuyển kiếp, mẹ kiếp”, Diệp Thành lớn lối mắng chửi, hắn bay lên điều khiển chiến đài, điên cuồng thiêu đốt tinh nguyên, thánh huyết sục sôi, xoay chuyển chiến thuyền về phía tinh hải kia, không dễ gì mới gặp người chuyển kiếp, nếu như để họ bị nhấn chìm thì thật tội lỗi. Nghe Diệp Thành nói vậy, mặt Tiểu Linh Oa biến sác, hắn thật sự rất bá đạo, bắn một cái mà khiến cả thuyền chiến của đối phương bị chìm, ai mà ngờ lại có cả chuyện này xảy ra. Lại nhìn về phía đối diện, mười mấy thuyền chiến lần lượt dừng lại, ai nấy kinh ngạc nhìn về bên này. Nên biết rằng thuyền chiến bị đánh chìm chính là chiếc thuyền chính của bọn họ, cấp bậc Thánh Binh, có thể bắn trúng một chiếc thuyền cấp bậc Thánh Binh thì không cần nghĩ cũng biết thuyền của đối phương chính là cấp bậc Thánh Binh. Sai sách, sai sách rồi. Người của mười mấy thuyền chiến tái mặt. Rõ ràng thuyền chiến của đối phương không phải là cảnh giới Hoàng như bọn họ tưởng mà là ở cảnh giới Thánh Binh, nếu biết thuyền chiến của đối phương mạnh như vậy thì có kẻ ngu mới chạy tới cướp. Mau, mau cứu người! Sau tiếng kinh ngạc, có người vội la lớn, người trên thuyền chiến kia lúc này vẫn còn thót tim, chưa ai bị bắn chết nhưng chậm hơn chút nữa thì chắc chắn sẽ bị nhấn chìm đến chết. Ngay sau đó, từng con thuyền tung ra lưới được tế luyện đặc biệt vớt người ngã xuống nước.