Diệp Thành cũng không ngạc nhiên trước điều này, mấy ngày nay Bái Nguyệt Thần Giáo có hai Chuẩn Thánh và một Thánh Nhân bị giết, với nền tảng và thực lực của chúng, không có chuyện gì cũng có thể tìm ra chuyện chứ nói gì bây giờ đã có chuyện, làm sao chúng có thể cho qua, chắc chắn sẽ truy lùng hung thủ khắp nơi, dù không tìm được hung thủ cũng phải vớt vát lại chút, cướp bóc một cách quang kinh chính đại. Sự thật chứng minh đúng là Bái Nguyệt Thần Giáo đã làm như vậy, không biết bao nhiêu người đã bị cướp bảo vật, cũng không biết bao nhiêu người không chỉ mất bảo vật mà còn mất cả tính mạng. Cũng chẳng có cách nào khác, thế giới này kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu không có quyền lên tiếng, ai bảo người ta cường hãn chứ? Đột nhiên Diệp Thành dừng bước, để tránh những rắc rối không cần thiết, hắn lựa chọn đi đường vòng. Chỉ là hắn không tìm phiền phức, không có nghĩa là có người không tới gây chuyện, hắn vừa mới đi không bao lâu đã bị ba bóng người chặn đường, là ba lão già Chuẩn Thánh một đen, một trắng, một tím. Ba người này cực kỳ kiêu ngạo, chặn đường xong thì dùng bí pháp soi xét Diệp Thành không chút kiêng dè, nếu phát hiện có bảo vật sẽ lập tức ra tay không chút do dự, đúng là coi trời bằng vung. Diệp Thành nhìn ba người, nhàn nhạt lên tiếng: “Ba đạo hữu Bái Nguyệt, xin hỏi vì sao lại chặn đường ta?” “Lão phu không thích giọng điệu nói chuyện của ngươi”, lão già áo tím nhẹ nhàng vuốt râu: “Ngươi phải biết cấp bậc Chuẩn Thánh ở trong mắt Bái Nguyệt Thần Giáo chúng ta không khác gì một con kiến”. “Để lại túi đựng đồ, ngươi có thể đi rồi”, lão già áo đen hờ hững nói, ông ta trực tiếp hơn nhiều, dáng vẻ uy nghiêm cao ngạo, đến giọng điệu cũng là ra lệnh. “Bái Nguyệt Thần Giáo ăn cướp đều ngang ngược thế này?”, Diệp Thành hứng thú nhìn lão già áo đen, kín đáo liếc mắt nhìn thắt lưng ông ta, ở đó có treo một miếng ngọc giác bị khuyết, hào quang huyền bí sáng lên, đó chẳng phải Đế giác sao? “Xem ra ngươi là một kẻ không biết điều”, lão già áo trắng hừ lạnh, lấy sát kiếm ra, trên kiếm có khí tức tịch diệt quẩn quanh, một kiếm tuyệt sát đâm thẳng về phía Diệp Thành. “Hôm nay đúng là may mắn”, Diệp Thành nghiêng người né tránh, lại nhìn vào sát kiếm trong tay lão già áo trắng, hay chính xác hơn là văn tự cổ khắc trên thân kiếm. Đó là độn giáp thiên tự, cũng chính vì hình khắc của độn giáp thiên tự ấy mới khiến thanh sát kiếm có uy lực bất phàm. Nếu đã là bảo vật độn giáp thiên tự, đương nhiên Diệp Thành sẽ không bỏ qua, hắn không nói gì lập tức hành động, một quyền đánh nát tay lão già áo trắng, ông ta lập tức bay ngược ra ngoài, đến hơn tám nghìn trượng mới ngã xuống, còn chưa đáp đất đã bị một luồng thần mang màu vàng chém chết. Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, đừng nói là lão già áo trắng, đến lão già áo đen và lão già áo tím cũng chưa phản ứng lại, một Chuẩn Thánh mà lại một chưởng giết chết được một Chuẩn Thánh khác. Đến khi hai người phản ứng lại thì Diệp Thành đã vọt tới như một bóng ma, cuốn theo khí tức ác sát ngút trời. Vẻ mặt cả hai thoáng chốc thay đổi, lập tức lùi lại để trốn, bọn họ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, lúc này mới biết đã động đến tồn tại đáng sợ, đối phương có thể một quyền tiêu diệt lão già áo trắng, đương nhiên cũng có thể tiêu diệt được bọn họ. Nhưng dù thân pháp của hai người có huyền diệu đến mấy cũng không thoát khỏi kết cục bị giết, cùng nhau đi xuống hoàng tuyền. Có lẽ đến lúc chết ba người vẫn còn buồn bực, ăn cướp không thành còn để mất mạng, đây chính là trộm gà không được còn mất nắm gạo trong truyền thuyết, đường đường là ba Chuẩn Thánh mà lại bị giết một cách nhanh gọn như thế. Sau khi xử lý ba người, Diệp Thành phất tay cầm lấy ngọc giác đã vỡ và sát kiếm của lão già áo trắng, Đế giác bay vào đầu mày của Diệp Thành, còn độn giáp thiên tự cũng được Diệp Thành lấy ra. Ngọc giác và độn giáp thiên tự đều có linh tính, ngọc giác hợp nhất cùng Đế giác bị khuyết, còn độn giáp thiên tự thì lạc ấn trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, xếp thành hàng cùng với những độn giáp thiên tự khác. Làm xong tất cả, Diệp Thành xoay người biến mất. Đi chưa được bao lâu, hắn nhìn thấy rất nhiều người từ khắp nơi tụ tập về đây, phần lớn là cảnh giới Hoàng, cũng có cả Chuẩn Thánh, còn có ba Thánh Nhân, nhìn thấy ba đạo bào nhuốm máu, khuôn mặt chúng lập tức trở nên vặn vẹo đáng sợ. Chẳng mấy chốc, từng mệnh lệnh được truyền khắp bốn phương, lại có thêm nhiều người của Bái Nguyệt Thần Giáo từ khắp nơi tới đây hơn nữa, số lượng cực kỳ đông đảo, vây quanh tinh không bán kính một trăm nghìn dặm, ai nấy đều sát khí thông thiên. Nhưng Diệp Thành là ai? Muốn bao vây hắn, mấy người này làm sao đủ? Đội hình kẻ mạnh này vẫn còn kém xa, không có Chuẩn Thánh Vương, không ai có thể cản đường hắn. Chẳng bao lâu lại thấy có hoa máu nở rộ ở một hướng, lại có một Chuẩn Thánh của Bái Nguyệt Thần Giáo bị giết. Lần này Diệp Thành đã thông minh hơn, hoá thành dáng vẻ của người đó, dù là khí tức tu vi cũng đều bắt chước giống hệt, sau đó hắn còn không quên dùng Chu Thiên Diễn Hoá che giấu bí mật. Có thân phận trưởng lão Bái Nguyệt Thần Giáo làm lá chắn, đoạn đường tiếp theo của hắn bớt được rất nhiều rắc rối không đáng có, rời khỏi tinh không này, hắn lại tiếp tục tìm kiếm những người chuyển kiếp khác. Khi hắn về lại Ngự Linh Tinh thì đã là chuyện của hai tháng sau. Hửm? Đang bay, Diệp Thành nhìn thấy một cảnh tượng rất hào hùng từ xa. Đó là sơn cốc hẻo lánh nơi Chu Dịch và những người chuyển kiếp ở, nơi đó đã bị từng đám người đông nghịt bao vây không một kẽ hở, số lượng gần mười nghìn người, đội hình cao thủ cực kỳ đông đảo. Diệp Thành nheo mắt thành một đường, lông mày cũng chau lại, bởi vì kẻ bao vây sơn cốc chính là người của nhà Ngự Linh, hắn đã từng thấy đạo bào của nhà bọn họ.