“Cút!” Diệp Thành giẫm trên ác sát huyết hải đi đến, tay trái cầm Bá Long Đao, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu, vừa đi vừa giết. Máu lập tức nhuộm đỏ ngọn núi này, sức chiến đấu của Diệp Thành còn hơn cả Cô Lâu Lão Tổ, người bình thường làm sao có thể ngăn cản? Những nơi hắn đi qua, cao thủ của Cô Lâu Vương Điện đều hoá thành tro bụi. Lại có nhiều kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện lao tới hơn nhưng đã muộn, vì Diệp Thành đã tới trước trận đài trung tâm. “Phá!” Diệp Thành vung đao chém lìa trận đài trung tâm, trở tay lấy kiếm chặt đứt trận văn khắc trên đỉnh núi. Ngay lập tức, kết giới hộ sơn của Cô Lâu Vương Điện rung lắc dữ dội, trở nên mỏng hơn rất nhiều, trận đài trung tâm là chủ trận của kết giới, bây giờ đã bị phá nên sẽ là đòn đả kích rất lớn đối với kết giới hộ sơn. “Nơi tiếp theo!” Sau khi phá huỷ trận đài trung tâm, Diệp Thành trong nháy mắt biến mất, khi xuất hiện lần nữa đã ở đỉnh núi đối diện. Sau đó, trên đỉnh núi ấy vang lên những tiếng ầm ầm, huyết vụ tràn ngập, kẻ mạnh bảo vệ trận đài của Cô Lâu Điện đều bị tiêu diệt, mà trận đài trên đỉnh núi ấy cũng bị Diệp Thành một cước giẫm nát. Kết giới hộ sơn lại rung lên, mỏng thêm chút nữa, cùng với sự bắn phá của đại quân Thiên Linh, kết giới gần như sụp đổ. “Giết hắn!” Kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện như biển lớn, bao vây Diệp Thành, nếu để mặc cho hắn phá huỷ trận đài kết giới thì Cô Lâu Vương Điện sẽ không thể gắng gượng nổi một khắc, kết giới hộ sơn là lá chắn cuối cùng của chúng rồi. Nhưng Diệp Thành là ai? Tốc độ chạy trốn tuyệt đỉnh vô song, lại thêm sức chiến đấu bá đạo dù đuổi kịp cũng chẳng ngăn được hắn, dù ngăn được thì cũng bị hắn điên cuồng giết lại. Đó là một khung cảnh khiến người ta phải cảm thán, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện như mây nhưng lại bất lực trước Diệp Thành, Diệp Thành cũng không chiến đấu mà chỉ chuyên tâm tấn công trận đài kết giới. Cô Lâu Tinh náo loạn, cửu tiêu hư vô có Cô Lâu Lão Tổ và Thiên Linh Lão Tổ đang đại chiến, phía dưới có đại quân Thiên Linh đang tấn công kết giới, trong tiên sơn có Diệp Thành chạy loạn phá phách khắp nơi. Ầm! Một tiếng ầm rung chuyển đất trời vang lên, kết giới hộ sơn của Cô Lâu Vương Điện vỡ tan, mấy trăm tiên sơn sụp đổ, con cháu nào của Cô Lâu Điện tu vi yếu thì đều chết hết. “Giết!” Thánh chủ Thiên Linh là người xông vào đầu tiên. “Giết!” Đại quân Thiên Linh ập vào từ mọi hướng, giống như đại dương sóng biển cuồng nộ, nhấn chìm Cô Lâu Vương Điện. Diệp Thành không bỏ chạy nữa mà quay người lại, một kiếm giết chết một tu sĩ Chuẩn Thánh. “Đều tại ngươi!” Một Thánh Nhân của Cô Lâu Điện gào thét xông lên, khuôn mặt dữ tợn như ác ma. Ông ta không nghĩ đến việc chạy trốn nữa, vì căn bản cũng chẳng thể trốn thoát, chỉ muốn trước khi chết có thể kéo được Diệp Thành cùng xuống Hoàng Tuyền. Nếu không phải Diệp Thành phá rối, không ngừng phá huỷ trận đài kết giới thì có lẽ Cô Lâu Vương Điện vẫn còn cơ hội chuyển bại thành thắng, chính Diệp Thành đã đẩy Cô Lâu Vương Điện vào tình thế không thể trở mình. Diệp Thành không nói lời nào, chỉ đáp lại bằng một chiêu mạnh nhất, vẻ mặt hắn lãnh đạm, không có một tia thương hại. Trận chiến lại nổ ra. Đây mới là trận chiến kinh thiên động địa thực sự. Số người tham chiến lên đến gần chục triệu, trên là cửu tiêu hư vô, dưới là đại địa mênh mông, xa là hư không vời vợi, gần là ngọn núi cao ngất, đập vào mắt toàn là bóng người đang chiến đấu, liên tục có người vọt lên hư thiên, cũng liên tục có người rơi xuống đại địa. Đây mới thật sự là mạng người như cỏ rác, Thánh Nhân cũng chẳng bảo vệ được mình chứ nói gì là Chuẩn Thánh và cảnh giới Hoàng, đến chạy trốn cũng không thể, ai nấy đều đỏ mắt chém giết, không chết không thôi. Bên ngoài Cô Lâu Tinh đã có rất nhiều tu sĩ đang tập trung ở đó, đa phần là tán tu và thế lực trung lập chạy đến xem chiến. Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này, tim mọi người đều đập thình thịch. Tiếng thở dài, tiếng tặc lưỡi, tiếng cảm khái, tiếng hô ngạc nhiên hình thành làn sóng thuỷ triều, hết đợt này đến đợt khác. Đó là Cô Lâu Vương Điện đấy! Bá chủ của tinh vực này, kẻ mạnh như mây, còn có Chuẩn Thánh Vương trấn giữ, thế nhưng bây giờ lại bị bao vây tấn công tứ phía, nếu không có gì bất ngờ thì hôm nay chúng sẽ bị xoá sổ. Mọi người xem rất hăng say, hả hê, chỉ vì bao năm qua Cô Lâu Điện đã tàn sát quá nhiều người, bây giờ bị diệt môn cũng là quả báo, không có bọn chúng gây chuyện thì tinh vực này sẽ yên bình hơn rất nhiều. “Chiến!” Xem một hồi bỗng có người bay vào Cô Lâu Tinh. “Chiến!” Đã có người dẫn đầu, lập tức hình thành phản ứng dây chuyền, họ đều là những người bị Cô Lâu Vương Điện đàn áp và những người có nợ máu với Cô Lâu Vương Điện, họ chờ nghìn năm chỉ đợi một ngày này. “Chiến!” Lại có nhiều người bay vào hơn hình thành từng đoàn quân đội tu sĩ, tất cả đều là đồng minh của Cô Lâu Vương Điện. Chỉ là, đồng minh của Cô Lâu Vương Điện xông vào nhưng không giúp Cô Lâu Vương Điện đánh đại quân Thiên Linh mà là giúp đại quân Thiên Linh đánh Cô Lâu Vương Điện, tuy họ là đồng minh nhưng bao năm qua lại bị Cô Lâu Vương Điện gây vạ quá nhiều, không thật lòng liên minh, không phải thật lòng thì sao giúp được? Hơn nữa kẻ ngốc cũng nhìn ra được, Cô Lâu Vương Điện sẽ thua trận này, ai lại ngốc tự tìm đường chết, giúp đại quân Thiên Linh cũng coi như bày tỏ lòng trung thành, sau này không bị họ tìm đến tính sổ. Lần này, đại quân Thiên Linh vốn đã chiếm ưu thế tuyệt đối lại càng mạnh hơn, uy thế không thể ngăn cản. Trước quân lực áp chế tuyệt đối, Cô Lâu Vương Điện đương nhiên không phải đối thủ. Dưới sự chú ý của mọi người, một bóng người đẫm máu rơi xuống khỏi cửu tiêu, cơ thể nổ tung trong lúc rơi xuống. Nhìn kỹ lại thì phát hiện là Cô Lâu Lão Tổ. Ông ta đã thua, cùng là Chuẩn Thánh Vương, bị Thiên Linh Lão Tổ đánh bại nhưng lại mang theo sự không cam lòng và lửa giận ngút trời, đến giờ phút này ông ta cũng không biết vì sao mình lại thua thê thảm như vậy, rốt cuộc đã sai ở đâu? Nhưng không ai nói cho ông ta biết câu trả lời, chỉ có nhát kiếm lăng thiên của Thiên Linh Lão Tổ.