Bùm! Bùm! Trận chiến giữa Diệp Thành và Đấu Chiến Thánh Hoàng cực kỳ khốc liệt, Thánh thể nhuốm đầy máu tươi. Đấu Chiến Thánh Hoàng cũng không khá hơn là bao, thân thể cao ngất cũng bị Diệp Thành đánh cho máu xương tung toé. Hai mắt Diệp Thành đỏ như máu, khí huyết như lửa đốt, thiếu niên Đại Đế quá khó tiêu diệt, thực lực của hắn ta không yếu hơn Đông Hoa Nữ Đế, hắn có sức chiến đấu nghịch thiên như vậy mà cũng bị làm cho phát điên. “Chiến!” Một lần nữa, hắn vung đại kích lên, một kích chia đôi ngân hà, vút qua tinh không. Hắn không có nhiều thời gian, Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng không thể kéo dài được quá lâu, đối phương là Thái Hư Long Đế nên nó có thể bị đánh bại bất cứ lúc nào, mà hắn cần phải tiêu diệt được Đấu Chiến Thánh Hoàng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Ù! Đấu Chiến Thánh Hoàng cũng vung gậy sắt U Kim lên quét ra một dải tinh hà, nghiền nát tinh không. Chiến kích và gậy sắt va chạm phát ra âm thanh chói tai, lấy điểm chiến kích và gậy sắt va chạm làm trung tâm, một vầng sáng chói lọi lan ra, vút qua tinh không, nghiền ép khiến tinh không xao động. Thấy vậy, tu sĩ bốn phương biến sắc, lập tức lui về phía sau. Tuy nhiên tốc độ của vầng sáng đó quá nhanh, bất cứ nơi nào nó đi qua, tinh hà đều sụp đổ, ai tu vi yếu thì lập tức hoá thành tro bụi, còn chưa kịp kêu lên thì nguyên thần đã bị tiêu diệt. Chỉ với một đòn, Thánh thể của Diệp Thành nứt ra, thân thể của Thánh Hoàng cũng đổ máu, Lục Thiên Đại Kích và gậy sắt U Kim đều bị chấn động bay ra ngoài, có lẽ chúng quá nặng nên một khoảng tinh không đã bị phá nát. “Chiến!” Diệp Thành hét lên tiếng nữa, tay không lao đến, kim quyền chói lọi mang theo tinh thần chiến đấu bất khả chiến bại. Đấu Chiến Thánh Hoàng mất đi gậy sắt U Kim cũng tay không xông đến, thi triển thần thông với sức công phá cực độ bá đạo. Trận chiến lại bi thảm hơn nữa, một quyền của Diệp Thành đập nát thân thể Thánh Hoàng, một quyền của Thánh Vương đánh Diệp Thành nổ tung nửa người, khả năng hồi phục của hai người đều kinh khủng, cơ thể hồi phục, lại chiến đấu lần nữa. Bùm! Rầm! Tinh không lại rung lên, bốn phương kinh hãi, sóng âm của trận chiến này đã vượt qua cấp bậc Chuẩn Thánh. Keng! Âm thanh kim loại va chạm giòn giã vang lên, Hỗn Độn Thần Đỉnh bị một kiếm của Thái Hư Long Đế chém văng. Hỗn Độn Thần Đỉnh bị đánh bại, tuy chưa bị chém vỡ nhưng thân đỉnh đã đầy vết kiếm, bị tàn phá nghiêm trọng, tiên quang xung quanh đã tắt, nó trung thành bảo vệ chủ nhưng cuối cùng vẫn bị Đế đạo pháp tắc của Long Đế làm bị thương nặng. Nhưng chiến tích của nó vẫn đáng tự hào, chiến đấu gần mười hiệp để ngăn cản thiếu niên Đại Đế. Hỗn Độn Thần Đỉnh thất bại, Thái Hư Long Đế không còn ai ngăn cản, lại cầm Thái Hư Long Kiếm đi về phía Diệp Thành. Thấy Long Đế cầm kiếm đi tới, Diệp Thành phát điên, huyết mạch và đạo tắc cùng rung lên, sức mạnh tu vi bừng bừng rực lửa, đỡ lấy một đòn của Đấu Chiến Thánh Hoàng sau đó một quyền đấm nổ tung thân thể của Thánh Hoàng. Khả năng hồi phục của Đấu Chiến Thánh Hoàng bá đạo tột đỉnh, máu thịt đều có ánh sáng vàng rực rỡ, thoáng chốc đã khôi phục lại. “Chiến!” Diệp Thành không có thời gian khôi phục Thánh thể bị tàn phá, một lần nữa vung nắm đấm, Long Đế đang đi về phía này rồi, hắn không có thời gian. “Phụt!” Đấu Chiến Thánh Hoàng vừa mới khôi phục thân thể đã lại bị một quyền của hắn đánh nát, tinh không nhuộm đỏ máu tươi. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Thái Hư Long Đế đã tới, một kiếm chém thiên diệt địa, tinh không mất đi sắc màu. Diệp Thành như phát điên, hắn mặc kệ Thái Hư Long Đế, Bát Hoang Quyền lại một lần nữa tấn công Đấu Chiến Thánh Hoàng. Hắn hiểu rõ hơn ai hết rằng hắn không có khả năng một mình đấu thắng hai thiếu niên Đại Đế, hắn chỉ có thể liều trong một khoảnh khắc ngắn ngủi này, thấy Thái Hư Long Đế chém mình nhưng hắn vẫn lựa chọn tiêu diệt Đấu Chiến Thánh Hoàng trước. “Phá!” Tiếng hét của Diệp Thành chấn động thương khung, từng lỗ chân lông của Hoang Cổ Thánh Thể đều đang thiêu đốt Thánh thể bản nguyên, một quyền Bát Hoang dung hợp trăm nghìn thần thông, hỗn độn đạo tắc, sức mạnh huyết mạch, sức mạnh luân hồi và ý chí chiến đấu bất khả chiến bại, một quyền mạnh nhất từ khi hắn tu đạo đến nay đập tan bầu trời vĩnh hằng. Có thể thấy vào khoảnh khắc tiêu tán cuối cùng, Đấu Chiến Thánh Hoàng nở một nụ cười xa xăm, hoả nhãn kim tinh không còn vẻ cương liệt, thay vào đó là sự ôn hoà, đó là sự kinh ngạc cảm thán đối với hậu bối. “Phụt!” Đấu Chiến Thánh Hoàng bị tiêu diệt, cùng lúc đó, kiếm của Thái Hư Long Đế cũng đã tới, huỷ thiên diệt địa, một kiếm chém Diệp Thành bay xa hơn tám mươi nghìn trượng, suýt thì giết chết hắn ngay tại chỗ. Diệp Thành đổ máu, vừa mới đứng vững thì kiếm của Thái Hư Long Đế đã lại tới.