Ừm? Một câu nói của Diệp Thành khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về một hướng. Lúc này, thần tử Đại La vốn dĩ được tất cả mọi người chú ý thì đã bị Diệp Thành chiếm mất vị trí trung tâm. “Hỗn xược”, Đông Dương Chân Nhân tỏ ra lãnh đạm, lên giọng nạt nộ. “Quả thực không ra làm sao”, Diệp Thành gãi tai sau đó không quên thổi ráy tai bay đi. Chỉ một câu nói của hắn cũng khiến thần tử Đại La ở trên vân đoan mặt mày tối sầm cả lại, trong đôi mắt còn loé lên hàn băng lạnh lẽo. Cửu Dương kiếm quyết, đó là kiếm đạo nghịch thiên mà hắn vẫn luôn tự hào, hiện giờ lại bị toàn bộ người của Thiên Đình coi thường khiến một kẻ cao cao tại thượng, thân phận cao quý như hắn sao có thể nhẫn nhịn. Chỉ một câu nói mà khiến hắn nổi sát khí đằng đằng với Diệp Thành, vì Diệp Thành đã đụng phải uy nghiêm vô thượng của hắn. “Tên tiểu tử kia ở đâu đến mà dám bất kính với thần tử nhà ta?”, đúng như Diệp Thành nói, không đợi thần tử Đại La lên tiếng đã có một đám nịnh bợ xía vào. “Một tu sĩ cảnh giới Hoàng mà dám ăn nói ngông cuồng”. “Cũng không nhìn xem mình có đức hạnh gì, chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám xoi mới thần tử nhà ta?”, rất nhiều nữ tử nói năng không giữ lời, trong ánh mắt rõ vẻ chê bôi, nhiều người còn nghiến răng nghiến lợi, người không biết còn tưởng rằng Diệp Thành và bọn họ có mối thù giết cha mất. “Người trẻ bây giờ đúng là ngông cuồng quá mức”. “Con cháu của nhà nào mà lại không hiểu quy tắc như vậy chứ?”, rất nhiều người nhìn sang Đông Dương Chân Nhân bên cạnh Diệp Thành, cả hai người ngồi với nhau thì rõ ràng là Diệp Thành do Đông Dương đưa tới đây. Đông Dương cau mày, khuôn mặt nóng bừng cả lên. Mặc dù nhiều lần cảnh cáo Diệp Thành không được lỗ mãng nhưng Diệp Thành vẫn làm, vả lại còn trong hoàn cảnh này nữa. Lúc này, hiện trường ở đây trở nên nhốn nháo, Diệp Thành và Đông Dương như trở thành mục tiêu công kích, tu sĩ tứ phương lên tiếng mắng chửi, tiếng mắng chửi tạo thành cả làn sóng. Bầu không khí sục sôi. Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành đứng dậy, hắn liếc nhìn tứ phương rồi mới nhìn vào thần tử Đại La với ánh mắt đầy hứng thú: “Tại hạ vô ý mạo phạm, kiếm quyết của ngươi quả là không ra làm sao”. “Ngươi còn dám nói, ta... ” “Ồn ào”, có người lại định nịnh bợ nhưng bị thần tử Đại La nạt nộ khiến lời nói chưa nói xong đã phải ngậm miệng, mặt mày đỏ gay. “Tiểu tử, ngươi có biết câu này của ngươi có ý nghĩa gì không?”, thần tử Đại La bật cười nhìn Diệp Thành. “Ta nói một câu thì thần tử sẽ không giết ta chứ”?, Diệp Thành bày ra vẻ mặt bất ngờ nhìn thần thử, “ta chỉ là nói thật mà tôi, ngươi là thần tử, không thể coi mạng người như cỏ rác được”. “Cửu Dương Kiếm Quyết chính là kiếm đạo vô thượng của Đại La Kiếm Tông ta, bị ngươi coi thường như vậy, Đại La Kiếm Tông của ta còn đâu thể diện nữa?”, thần tử Đại La hắng giọng, giọng nói vang vọng khắp cửu tiêu. “Kiếm quyết không tồi, nếu trách thì trách người thi triển nó, đạo hành không ra sao”, Diệp Thành nhướng vai. “Được, được lắm”, thần tử Đại La phẫn nộ tới mức bật cười, “cung hỉ ngươi, ngươi đúng là đã khiến ta phải phẫn nộ rồi đấy”. “Sau đó thì sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn thần tử Đại La. “Hôm nay ta phải trảm ngươi”. “Không biết là đấu một một hay phải kéo cả các lão bối nhà ngươi đấu cùng vậy? Nếu như đấu một một thì không sao nhưng nếu cùng xông lên thì ta không còn gì để nói, người nhà các ngươi thì đông rồi”. “Trảm ngươi há phải cần tới lão bối nhà ta?”, thần tử Đại La cười u ám, “một mình ta một kiếm là đủ”. “Đánh thì được, có điều không biết có thể công bằng một chút không?”, Diệp Thành lại bắt đầu gãi tai, “ta là cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất, ngươi là cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, nếu ta cứ thế mà xông lên thì chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, ngươi là thần tử của Đại La Kiếm Tông, chiến tích nghịch thiên, không thể dùng tu vi để ức hiếp người khác được”. “Cùng cấp trảm ngươi”, thần tử Đại La cười lạnh lùng, hắn tế ra bí thuật sau đó phong ấn tu vi xuống cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất, đây chính là sự tự tin của hắn, tự tin cùng cấp vô địch, hắn dứt khoát phong ấn tu vi của mình thứ nhất là vì không muốn người khác nhìn vào lại buông lời dèm pha, thứ hai, sát khí của hắn đối với Diệp Thành đã không thể nào kiềm chế hơn được, chỉ muốn nhanh chóng lôi Diệp Thành lên đài rồi tiêu diệt hắn”. “Được lắm”, Diệp Thành xắn tay áo, hắn bay lên vân đoan trên hư thiên, kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả mọi người. “Ta lấy mạng ngươi”, thấy Diệp Thành bay lên, thần tử Đại La lập tức vung tay. “Vội gì chứ?”, Diệp Thành toét miệng cười để lộ ra hàm răng trắng sáng, “con người ta đấu với ai thường rất thích cá cược, không biết thần tử có thói quen này không?” “Ta rất muốn biết là ai cho ngươi sự tự tin đó, cho dù là có cá cược thì ngươi cho rằng ngươi còn cái mạng để lấy vật cá cược đi sao?”, một câu nói của Diệp Thành khiến thần tử Đại La tức điên. “Ngộ nhỡ ta thắng thì sao?”, Diệp Thành lại lên tiếng khiến tất cả mọi người bật cười. “Ngươi sẽ thắng sao? Đúng là nực cười”, bên dưới vang lên tiếng bàn tán xôn xao. “Một cảnh giới Hoàng, đúng là không biết trời cao đất dày”. “Lão phu tu đạo hai nghìn năm có lẻ mà chưa bao giờ gặp một hậu bối ngông cuồng như vậy”. “Hậu bối như vậy thì lão bối của bọn họ cũng không khá khẩm hơn là bao”, nói rồi ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Đông Dương Chân Nhân khiến ông ta phải cau mày. “Ta đồng ý”, trong tiếng bàn tán xôn xao, thần tử Đại La cười u ám, vang vọng khắp hư thiên. “Ngươi thắng thì mọi thứ thuộc về ta sẽ là của ngươi”, Diệp Thành nói rồi phất tay lấy ra Hỗn Độn Thần Đỉnh, “cũng bao gồm cả cái đại đỉnh này”. “Thần khí bá đạo đấy”, Hỗn Độn Thần Đỉnh vừa được lấy ra thì ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên, cho dù là Thánh Nhân cũng không ngoại lệ, đôi mắt rực lửa như nhìn ra sự bất phàm của đại đỉnh, rất nhiều người tỏ ra tham lam, cũng có người nảy sinh ý định giết người cướp của. “Đại la thần thiết”, thần tử Đại La nheo mắt, trong đôi mắt rực lửa còn rõ vẻ tham lam, đã biết là đại la thần thiết thì nên biết sự tồn tại của nó có ý nghĩa thế nào. “Thần tử, phần đem ra cá cược ta với ta đã chuẩn bị đủ chưa?”, Diệp Thành hào hứng nhìn thần tử Đại La. “Đương nhiên là đủ”, thần tử Đại La bật cười. “Vậy thì phần cá cược của ngươi đâu?” “Nếu ngươi thắng thì mọi thứ của ta sẽ thuộc về ngươi, bao gồm cả bí thuật bảo vật, bao gồm cả thân phận thần tử Đại La Kiếm Tông của ta”, chỉ một câu nói của thần tử Đại La mà khiến bên dưới xôn xao, đây đúng là màn cá cược kinh thế, có điều rất nhiều người hiểu rằng thần tử Đại La nhất định nắm chắc phần thắng trong tay, nếu không thì cũng không dám cược mạnh tay như vậy, đó chính là toàn bộ tài sản của hắn kia mà. “Được lắm”, Diệp Thành nhếch miệng cười. “Trảm ngươi chỉ cần một chiêu là đủ”, thần tử Đại La cười u ám, hắn đã không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, lập tức bay ra, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện như ma như quỷ, nhanh chóng sát phạt tới trước mặt Diệp Thành, nhất chỉ thần mang cuốn theo kiếm khí chí dương chỉ điểm về phía trán Diệp Thành, mang theo sức đâm xuyên mạnh mẽ như thể có thể đâm xuyên mọi thứ. “Chém gió to quá cẩn thận bị quật”, Diệp Thành vẫn tỏ ra thản nhiên, hắn né người khẽ lướt qua. “Đây... ”, bên dưới ai nấy đều kinh ngạc, không những không nhìn thấy cảnh tượng tanh máu khi Diệp Thành bị tuyệt sát mà ngược lại còn bị Diệp Thành dễ dàng né tránh, là do thần tử Đại La bất thường sao? “Sao có thể?”, người kinh ngạc nhất vẫn là thần tử Đại La, cú đánh này chính là thần thông tuyệt sát, Chuẩn Thánh chưa chắc đã có thể né qua thế mà một tên cảnh giới Hoàng lại có thể thoát được khiến hắn hết sức kinh ngạc. “Còn dám giở trò?”, Diệp Thành bĩu môi, vung tay giáng cái bạt tới. “Đúng là đánh giá ngươi thấp rồi”, thần tử Đại La hắng giọng, thân hình nhanh như điện, trong chớp nhoáng đã né tránh được. Thế nhưng hắn còn chưa dừng chân thì Diệp Thành giây trước còn ở vị trí cách đó cả trăm trượng lúc này đã xuất hiện trước mặt hắn giống như ma quỷ. Ngươi... ! Thần tử Đại La biến sắc lập tức lùi về sau.