Sau khi bay vào tiên sơn, Diệp Thành liên tục liếc mắt nhìn trái nhìn phải, rất chuẩn xác tìm ra vị trí của người chuyển kiếp. Sau khi nhìn một vòng, ánh mắt hắn dừng lại ở phía sâu trong tiên sơn. Đó là một động phủ đang phong bế, dường như hắn có thể nhìn thấy một thiếu nữ đang khoanh chân ngồi xếp bằng trong đó qua phong ấn và rất nhiều đỉnh núi, khuôn mặt ấy vẫn vô cùng rõ ràng trong trí nhớ của hắn. Nhìn một lúc, Diệp Thành rời mắt đáp xuống trước một đại điện cùng lão già áo tím và Cơ Như Tuyết. Người nhà họ Cơ đi ra chào đón, cũng có rất nhiều người bay tới từ các hướng khác, thấy lão già áo tím và Cơ Như Tuyết bình an vô sự, họ đều thở phào nhẹ nhõm: “Hai người có thể bình an trở về thật sự là quá may mắn”. “Cũng may nhờ có tiểu hữu này cứu giúp”, lão già áo tím cảm kích nhìn Diệp Thành. “Nhà họ Cơ sẽ không bao giờ quên đại ân của tiểu hữu”, các lão bối chân thành hành lễ với Diệp Thành. “Chỉ là chuyện nhỏ thôi”. “Tam thúc công, gia gia thế nào rồi?”, Cơ Như Tuyết sốt ruột hỏi một ông lão trong số đó. “Đã hoá thành đạo thương”, ông lão đó thở dài bất lực. “Đạo… Đạo thương”, thân thể Cơ Như Tuyết run lên, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, bàn tay nắm chặt: “Vất vả lắm mới tìm được linh chi tạo hoá nhưng vẫn không kịp”. “Thị Huyết Tông đáng chết”, lão già áo tím nắm chặt tay phát ra tiếng vang răng rắc, trong mắt bắn ra hàn mang: “Nếu chúng không vây giết thì ta và Tuyết Nhi chắc chắn có thể kịp về sớm hơn”. “Có lẽ đây là số trời đã định”, các lão bối đều thở dài. “Có lẽ ta có thể thử”, Diệp Thành lên tiếng: “Nếu tiền bối nhà họ Cơ chỉ bị ám thương thì ta nghĩ ta có cách”. “Ngươi… Ngươi có cách?”, một nhóm người nhà họ Cơ đang sát khí hừng hực đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thành, đến Thánh Nhân còn không có cách nào, bọn họ không biết Diệp Thành lấy tự tin ở đâu để nói ra lời này. “Nếu được thì cứ để ta thử”. “Chuyện này…” “Đạo hữu đi theo ta”, Cơ Như Tuyết kéo Diệp Thành bay về một khu rừng trúc trong tiên sơn, các lão bối phía sau cũng đi theo, trong lòng tràn đầy hi vọng. Chẳng mấy chốc, mọi người lần lượt đáp xuống một khu rừng trúc. “Hế?” Sau khi đáp xuống, Diệp Thành khẽ hô lên, ánh mắt dừng trên viên đá tròn nhẵn bên ngoài rừng trúc, trong suốt như pha lê, còn toả ra tiên quang rực rỡ, đó là một viên đá có linh tính. Thú vị! Diệp Thành sờ cằm, vẻ mặt hơi kỳ lạ, bởi lẽ viên đá có linh tính này cũng là một người chuyển kiếp, ban đầu hắn không tính ra là vì viên đá này đã tự che giấu khí tức nào đó. “Đạo hữu?” Thấy Diệp Thành nhìn chằm chằm viên đá, Cơ Như Tuyết ngập ngừng gọi. “Trị đạo thương!” Diệp Thành cười ngượng, theo Cơ Như Tuyết vào rừng trúc, các lão bối cũng theo sau. Rừng trúc rất yên tĩnh, linh lực dồi dào, là một nơi tốt để tu luyện. Nơi sâu khuất sau rặng trúc có một dãy nhà trúc, trước nhà trúc là một chiếc bàn đá, nơi đó có một lão già tóc bạc đang ngồi, ông chính là lão tổ của nhà họ Cơ, cũng là Thánh Nhân duy nhất của nhà họ Cơ. “Bái kiến lão tổ”, Cơ Như Tuyết và người nhà họ Cơ đều hành lễ, trên mặt là vẻ lo lắng. “Ta không sao”, thấy mọi người lo lắng, lão tổ nhà họ Cơ mỉm cười an ủi, nụ cười ôn hoà nhân hậu, nhưng nét mặt bệnh tật lại bán đứng ông, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, khí tức cũng hỗn loạn, khi nói khoé miệng còn rỉ ra một giọt máu. “Vị tiểu hữu này là…”, lão tổ nhà họ Cơ có đôi mắt già nua hơi vẩn đục, ông nhìn vào Diệp Thành. “Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”, Diệp Thành tiến lên, cung kính hành lễ. Lão tổ nhà họ Cơ vẫn không tin, nhưng vẫn để cho Diệp Thành bắt mạch. Cơ Như Tuyết và những người khác cũng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy hy vọng, mong rằng người thanh niên phi thường này có thể cho họ một điều bất ngờ. Tại đây, Diệp Thành khẽ nheo mắt, nhìn thấy vết thương trên nguyên thần của lão tổ nhà họ Cơ, có lẽ không lâu trước đó mới phát triển thành đạo thương nên vết thương không khó giải quyết như trong tưởng tượng. Tuy nhiên điều khiến hắn cau mày không phải đạo thương của lão tổ nhà họ Cơ, mà là một vết thương đáng sợ khác.