Bùm! Đùng! Đoàng! Hư thiên vang lên tiếng động dữ dội, hàng trăm con Xích Diệm Hùng Sư chạy thật nhanh trên bầu trời, chạy về một hướng. Phía sau là hai Chuẩn Thánh, đều là lão tổ của nhà họ Hoàng, một lão già mặc áo bào tím, một lão già mặc áo bào đen. Nhưng ảnh vệ Xích Diệm và hai đại lão tổ của nhà họ Hoàng đuổi theo hơn tám mươi nghìn dặm cũng không thấy bóng dáng của Diệp Thành, điều này khiến những người chạy tới nghe ngóng đều cảm thán, tốc độ bỏ chạy của hắn quả nhiên không tầm thường. Nhà họ Hoàng cực kỳ phẫn nộ, phái thêm càng nhiều ảnh vệ Xích Diệm hơn nữa, có thể nói là đào ba tấc đất để tìm. Bên này, Diệp Thành đã đưa Sất Vân Nam vào nơi sâu trong quần núi. “Đuổi theo ta, các ngươi còn kém lắm!” Diệp Thành bỏ áo choàng đen xuống để lộ ra khuôn mặt thật nhưng lại khiến Sất Vân Nam sững sờ một hồi, không biết vì sao nhìn thanh niên trước mặt, trong lòng hắn ta lại có cảm giác vô cùng quen thuộc. Diệp Thành mỉm cười, bắn ra một tia tiên quang cho nó bay vào đầu mày Sất Vân Nam. Ngay lập tức, người Sất Vân Nam run lên. Sau đó hắn ta ôm đầu, đau đớn rên rỉ, theo tiên quang dần hoà vào, một đoạn ký ức bị phủ bụi hiện lên khiến vẻ mờ mịt trong mắt hắn ta cũng dần biến mất. Chẳng mấy chốc, cơ thể Sất Vân Nam ngừng run rẩy, hai mắt rưng rưng, đờ đẫn nhìn Diệp Thành. “Chu Ngạo, chào mừng trở lại!” Diệp Thành nở nụ cười, nụ cười của hắn mang theo thăng trầm. “Huynh đệ tốt, một trăm năm rồi!” Chu Ngạo đột nhiên tiến lên, ôm chặt Diệp Thành. Kiếp trước kiếp này, một trăm năm trôi qua, đường đường là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất mà lúc này cũng không kìm nén được nỗi kích động, nước mắt lăn dài. Không biết đến lúc nào hai người mới buông tay. Có lẽ biết Chu Ngạo muốn hỏi gì, Diệp Thành tế ra thần thức mang theo rất nhiều chuyện của Đại Sở, truyền vào đầu mày của Chu Ngạo, đó là từng hình ảnh quen thuộc, từng gương mặt quen thuộc. “Đại Sở!” Chu Ngạo bật khóc. Diệp Thành lấy bình rượu ra, hai người ngồi xuống uống rượu mà nước mắt dàn dụa, nói về những người của quá khứ, nhớ lại chuyện quá khứ, từng câu nói đều mang theo sự cảm khái vô tận của năm tháng dài đằng đẵng. Cho đến khi màn đêm buông xuống, Chu Ngạo mới lau nước mắt, trịnh trọng nhìn Diệp Thành: “Giúp ta trở lại con đường tu đạo đi”. “Đó là đương nhiên”, Diệp Thành mỉm cười, gọi tiên hoả ra, cho nó bay vào bụng dưới của Chu Ngạo giúp hắn ta khôi phục đan điền, thiên lôi cũng được hắn gọi ra, giúp Chu Ngạo tôi luyện cơ thể đã bị tàn phá. Hự… Chu Ngạo đau đớn rên lên, cắn răng nghiến lợi, có lẽ là quá đau nên vẻ mặt hắn ta cũng hơi gớm ghiếc. “Huynh có ân oán gì với nhà họ Hoàng ở thành Hạo Miểu thế?”, Diệp Thành đi vòng ra sau lưng Chu Ngạo, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn ta, Thánh thể bản nguyên truyền vào cơ thể, giúp hắn ta tẩy luyện huyết mạch. “Chúng đã diệt sạch cả nhà ta”. “Còn có chuyện này nữa à”, Diệp Thành cau mày, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng. “Ba năm trước, nhà Sất Vân có được một món bảo vật”, Chu Ngạo lên tiếng, nhưng nụ cười lại thê lương: “Chính bảo vật này đã mang đến tai hoạ cho nhà Sất Vân, ngoài ta ra không còn ai sống sót”. “Nhà họ Hoàng muốn thì đưa cho họ, điều này mà lão tổ nhà huynh cũng không nhìn ra à?” “Nhà họ Hoàng muốn, nhà Sất Vân sao có thể không đưa”, giọng Chu Ngạo lạnh như băng: “Nhưng nhà họ Hoàng hoàn toàn không cho nhà Sất Vân cơ hội này, ảnh vệ Xích Diệm đột nhiên phát động tấn công”. “Nói như vậy thì ta hiểu rồi”, Diệp Thành nói xong tế ra Thánh huyết, truyền vào cơ thể Chu Ngạo: “Đợi giúp huynh củng cố xong tu vi, ta sẽ đưa huynh quay lại trả thù, diệt sạch nhà họ Hoàng”. “Chuyện này còn phải bàn bạc lâu dài”, Chu Ngạo vội nói: “Nhà họ Hoàng có lai lịch cực kỳ thâm hậu, vô số cao thủ, còn có hai Chuẩn Thánh trấn thủ, trong thời gian ngắn chúng ta không thể đấu lại bọn chúng”. “Đại Đế ta còn giết rồi, lẽ nào lại sợ hai Chuẩn Thánh?”, Diệp Thành cười khẽ. “Điều này thì ta tin”. “Đừng nói nữa, ta giúp huynh mở thần hải”, Diệp Thành nói xong thì Đan Tổ Long Hồn bay ra khỏi thần hải, hoà vào trong đầu mày của Chu Ngạo. Ưm… Chu Ngạo lại rên lên, nhưng vẫn cắn răng kiên trì. Diệp Thành không dừng lại, tiếp tục rót tinh nguyên Thánh thể vào cơ thể Chu Ngạo, rất nhiều đan dược bay ra từ trong túi đựng đồ rồi lại liên tục hoà vào cơ thể hắn ta. Póc! Póc! Póc! Tu vi của Chu Ngạo đột phá mạnh mẽ, từ không có gì tới thẳng cảnh giới Linh Hư đỉnh phong. Lúc này Diệp Thành mới dừng lại. Màn đêm chìm trong tĩnh lặng. Ảnh vệ Xích Diệm của nhà họ Hoàng tìm kiếm hơn nửa Xích Diệm Tinh rồi lần lượt rút về, hầu hết mọi người đều đoán Diệp Thành đã rời khỏi Xích Diệm Tinh nên mới lần lượt trở về gia tộc, bớt đi rất nhiều rắc rối. Mãi đến tận đêm khuya, Chu Ngạo mới tỉnh lại từ trong việc tu luyện, tuy tu vi vẫn còn thấp nhưng khí tức đã vô cùng mạnh mẽ, với thiên phú của hắn ta, không bao lâu nữa sẽ có thể trở lại đỉnh phong. “Đi thôi!” Diệp Thành xoay khớp cổ, gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, cho Chu Ngạo vào. “Có được không đấy?” Chu Ngạo nhìn Diệp Thành. “Chắc chắn được!” Diệp Thành nở nụ cười, bước lên thiên tiêu bay thẳng về thành Hạo Miểu. Thành Hạo Miểu về đêm vẫn nhộn nhịp, tu sĩ đi qua đi lại không ngừng, cả thành trì được bao phủ bởi một tầng tiên quang, dưới ánh trăng đêm trông nó như một thần châu lấp lánh, sáng chói rực rỡ. Ở một phía của thành Hạo Miểu, có một toà phủ đệ lơ lửng trên không trung, có thể nói là cực kỳ hùng vĩ uy nghiêm. Phủ đệ này là phủ đệ của nhà họ Hoàng, giống như một vị hoàng đế trấn áp bốn phương của Hạo Miểu. Diệp Thành tới nơi, mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ Quỷ Minh, đứng trên không trung hứng thú nhìn nhà họ Hoàng, đột nhiên khởi động uy áp cường đại khiến cho bầu trời đêm tĩnh lặng chợt nổ ầm. “Uy áp mạnh quá”, cả thành Hạo Miểu đều chấn động, mọi người đều nhìn lên trời, ánh mắt dừng trên người Diệp Thành. “Hắn định làm gì vậy? Khiêu khích uy nghiêm của nhà họ Hoàng sao?”, dưới bầu trời toàn là những tiếng hô kinh ngạc. “Lá gan không nhỏ đâu! Dám tới nhà họ Hoàng gây chuyện”, có người tặc lưỡi: “Bao nhiêu năm rồi mới có một người như hắn, xem đi! Chắc chắn người này sẽ chết rất thảm, nhà Sất Vân chính là một ví dụ điển hình”. “Đạo hữu, không biết nửa đêm ghé thăm là có chuyện gì vậy?”, dưới sự chú ý của mọi người, từ phủ đệ nhà họ Hoàng vọng lại giọng nói hư ảo mà uy nghiêm, có lẽ là đã nhìn ra sự cường đại của Diệp Thành nên không ra tay ngay. “Cũng không có chuyện gì”, Diệp Thành mỉm cười nhún vai: “Vãn bối nghe nói nhà họ Hoàng có một món bảo vật, không biết có thể mượn xem thử không”. “Hỗn xược”, trong thần đệ của nhà họ Hoàng chợt có tiếng quát lạnh băng vang lên, một ông lão mặc áo tím bước lên hư thiên, lạnh lùng nhìn Diệp Thành: “Nói tử tế với ngươi mà ngươi lại không biết thức thời như thế”. “Sức chiến đấu mạnh thế này, ngươi không phải kẻ vô danh tiểu tốt, rốt cuộc ngươi là ai?”, lão già áo tím lạnh lùng nhìn Diệp Thành. “Nhà họ Hoàng tìm ta một ngày rồi mà không biết ta là ai à?”, Diệp Thành cười nhẹ. “Không ngờ còn dám tới”, một tiếng hừ lạnh khác vang lên, một lão già áo đen bước lên hư thiên, là một vị lão tổ khác của nhà họ Hoàng, cũng là Chuẩn Thánh, ông ta nhìn Diệp Thành với ánh mắt lạnh lẽo, sát khí đằng đằng. “Sất Vân Nam là huynh đệ của ta, đêm nay ta sẽ xoá sổ nhà các ông”, Diệp Thành cầm đại đỉnh đi tới.