Lại lần nữa lên đường nhưng lại là một hàng năm người. Nhược Thiên Chu Tước chưa rời đi, lần này bà tới đây không phải chỉ để bảo vệ Diệp Thành mà bà cần tinh không đồ. Hiện giờ bà đã mở ra kí ức kiếp trước, biết mình là Diệm Phi nên cần phải đi tìm Thần Hoàng, Chư Thiên Vạn Vực vô cùng rộng lớn, cho dù bà có tu vi Thánh Nhân thì cũng có thể gặp nguy hiểm lạc đường bất cứ lúc nào. Con đường đi về Lăng Tiêu Cung không phải là gần, và chặng đường này chắc chắn không hề bình lặng. Diệp Thành và Bích Du rất bận, chỉ cần đi qua bất cứ cổ tinh nào có sinh linh thì cả hai người đều lần lượt tiến vào. Cả hai người như đang tìm kiếm gì đó nên rất vội vã tiến vào rồi lại đi ra với khuôn mặt tiếc nuối như thể không tìm được thứ mình cần do vậy trong lòng vô cùng thất vọng. Nhược Thiên Chu Tước cũng không nhàn rỗi, cứ thấy cổ tinh là bà ta lại quan sát một lượt nhưng rồi cũng ôm nỗi thất vọng cho riêng mình. Nhìn cả ba người như vậy, hai lão bà đều tỏ ra khó hiểu, bọn họ không biết rốt cục cả ba người đang tìm thứ gì. Có điều bọn họ đâu biết câu chuyện của ba người phía Diệp Thành, bọn họ đang tìm người thân chuyển kiếp của Đại Sở, còn Nhược Thiên Chu Tước đang tìm Huyền Thần, chỉ tiếc rằng hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều. Lại là một cổ tinh, Diệp Thành và Bích Du lần lượt đi ra, không tìm thấy người chuyển kiếp của Đại Sở. Chặng đường rất dài phía sau không hề có cổ tinh với sinh linh trên đó. Cả chặng đường chìm vào im ắng. Nhược Thiên Chu Tước không nói gì, Diệp Thành cũng im lặng. Còn Bích Du vẫn bên cạnh Diệp Thành khẽ nắm tay hắn. Hai bà lão đi theo sau, đầu óc mông lung, trong đầu luôn có một dấu chấm hỏi nhưng không dám mạo muội lên tiếng hỏi, theo hiểu biết của bọn họ hàng nghìn năm nay thì bọn họ chắc chắn rằng ba người phía trước mặt mình chắc chắn có câu chuyện riêng. Không biết từ bao giờ Nhược Thiên Chu Tước mới truyền âm cho Diệp Thành: “Ngươi có thể nói cho lão thân biết ngươi dựa vào cái gì để chắc chắn đó là người chuyển kiếp không?” “Chu Thiên Diễn Hoá”, Diệp Thành không hề che giấu, “đó là bí thuật nghịch thiên mà một vị tiền bối của Đại Sở truyền cho vãn bối, vãn bối dựa vào bí thuật này để tính toán, chỉ cần có người chuyển kiếp thì vãn bối nhìn là có thể nhận ra ngay, có điều tiền bối là một ngoại lệ, thời gian người mất quá dài, không nằm trong phạm vi mà vãn bối có thể tính”. “Ngươi hoàn toàn có thể truyền bí thuật này cho nhiều người hơn mà”, Nhược Thiên Chu Tước nói, “như vậy thì ngươi cũng sẽ không vất vả thế này”. “Tiền bối có lẽ không biết phản phệ của bí thuật này vô cùng bá đạo”, Diệp Thành mỉm cười, “khi đạt được trạng thái đỉnh phong về tu luyện, tu vi sẽ giảm từng bậc một khi sử dụng bí thuật tính toán này, cho tới khi biến thành một người phàm không còn tu vi nữa”. “Còn có chuyện này sao?”, Nhược Thiên Chu Tước cau mày. “Tiền bối đã mở ra được kí ức tiền kiếp, người có cảm khái không?”, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng, hắn đổi chủ đề. “Như một giấc mơ”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười. “Ba nghìn năm rồi, người còn nhớ Thần Hoàng không?” “Bách chuyển thiên hồi, tới chết không quên”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười mang theo nỗi niềm, trong ánh mắt còn thấp thoáng giọt lệ. Chỉ một câu nói thôi nhưng lại khiến tâm cảnh của một vị Thánh Nhân trở nên già đi rất nhiều. Ba nghìn năm, thời gian dài thế nào, kiếp trước kiếp này quả như một giấc mơ. Năm tháng dài đằng đẵng đã nhấn chìm từng kiếp người, kí ức năm xưa bị phủ bụi, người của năm xưa lạc ấn trong linh hồn, Thánh Nhân thì đã sao, Thánh Nhân cũng là người. Diệp Thành hiểu ra tâm cảnh của Nhược Thiên Chu Tước nhưng hắn vẫn không kiềm nén được mà hỏi tiếp: “Ba nghìn năm trước Đại Sở luân hồi, mặc dù người đã mất nhưng lại chuyển kiếp về Đại Sở, tiền bối có thể nói cho vãn bối biết vì sao người có thể thoát li Đại Sở mà bước ra ngoài được không?” “Là đi ra từ trong giấc mộng” Nhược Thiên Chu Tước đáp lời. “Mộng?”, Diệp Thành cau mày, “người dùng mộng kết nối với hiện thực sao?” “Xem ra ngươi rất am hiểu về hư ảo và hiện thực”. “Vãn bối từng trải qua”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhớ lại khung cảnh ở đầm Vô Vọng trong cấm địa của Đại Sở, hắn nhờ vào cái tình hư ảo hoá thành hiện thực, triệu gọi người của Đại Sở cùng kề vai tác chiến đánh lại một phiên bản khác của hắn, cũng chính vì vậy mà hắn mới rơi vào trạng thái đờ đẫn, kéo theo một đoạn tình duyên chốn hồng trần. “Hiện thực và hư ảo đan xen, chính là bí thuật cấm kị, sẽ gặp phải phản phệ rất mạnh”, Nhược Thiên Chu Tước lại lần nữa lên tiếng, “sau này ít đụng tới lĩnh vực này thì hơn, nó quá nguy hiểm”. “Tiền bối có thể bước ra khỏi Đại Sở từ giấc mọng thì liệu có thể quay lại Đại Sở từ giấc mộng không?” “Được”. “Vậy tiền bối có thể dùng cách đó để quay về lần nữa không?”, Diệp Thành vội hỏi, “sau khi quay về tới Thiên Huyền Môn tìm Đông Hoàng Thái Tâm hỏi bà ấy Côn Luân Hư rốt cục ở đâu, sau đó người quay lại nói cho vãn bối, như vậy chúng ta cũng không phải đi tìm từng tinh vực một, và tốc độ cũng sẽ nhanh hơn”. “Như vậy không được”, Nhược Thiên Chu Tước lắc đầu. “Vì sao?” “Thông qua giấc mộng trở về Đại Sở và quay lại hiện thực là hai khái niệm”, Nhược Thiên Chu Tước đáp lời. “Vãn bối không hiểu”, Diệp Thành thắc mắc. “Khi thông qua giấc mộng trở về Đại Sở thì ta có thể trông thấy người của Đại Sở, nhưng người của Đại Sở lại không thể thấy ta, vì ta trong giấc mộng hư ảo, còn ta của hiện thực quay trở về Đại Sở phải dựa vào giấc mộng hư ảo kết nối với hiện thực thì mới được”. “Vậy lấy giấc mộng hư ảo kết nối với hiện thực là được thôi mà”. “Làm vậy ta sẽ chết, năm xưa ta thông qua giấc mộng kết nối với hiện thực và đã từng chết một lần, lần đó có cơ hội luân hồi chuyển kiếp, nếu còn làm vậy lần nữa thì không còn cơ hội luân hồi chuyển kiếp nữa vì nơi này không phải Đại Sở, nơi này không có luân hồi”, Nhược Thiên Chu Tước đáp lời, “ta không thể cược, cũng không dám cược, ta còn chưa tìm được Huyền Thần của ta”. “Cái này thì vãn bối tin”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, việc năm xưa cho tới giờ vẫn in sâu trong kí ức của hắn, cũng may hắn chỉ chìm vào trạng thái đờ đẫn và không bị phản phệ bá đạo như Nhược Thiên Chu Tước. Nghĩ rồi Diệp Thành lại lần nữa nhìn sang Nhược Thiên Chu Tước, “vậy mộng cảnh của chúng ta đan xen là vì lý do gì?” “Ta từng nghĩ tới chuyện này”, Nhược Thiên Chu Tước trầm giọng, “có lẽ chúng ta mơ tới cùng một nơi nên mới kéo ngươi vào giấc mộng của ta, và vô tình kéo ngươi về Đại Sở”. “Nếu chúng ta nằm mơ một lần nữa thì liệu có thể mơ về Đại Sở không?” “Đó là chuyện ngẫu nhiên, không phải lúc nào cũng có thể xảy ra”, Nhược Thiên Chu Tước điềm tĩnh, ngươi cũng bước ra từ Đại Sở, có thể dùng cùng một cách để quay về”. “Vậy phải cần một trăm năm”, Diệp Thành gãi đầu, “có một trăm năm đó thì vãn bối có thể tìm được mấy nơi như Côn Luân Hư, nhưng quan trọng nhất không phải điểm này, mà là vãn bối căn bản đã quên đi con đường cụ thể, phải bỏ ra mất một trăm năm nếu như không thể quay trở về được thì thật là xót xa”. “Vậy thì chịu rồi, tiếp tục tìm kiếm thôi”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười lắc đầu. “Ngươi tìm Hoa Thiên lão tổ làm gì?”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn Diệp Thành với khuôn mặt khó hiểu. “Người biết ông ấy sao?” “Ta từng gặp một lần”, Nhược Thiên Chu Tước đáp, “năm xưa ông ta từng tới Thiên Nguyên Tinh Vực, chúng ta từng giao đấu với nhau, lão tiểu tử đó chạy nhanh lắm, công phu đó có thể sánh với ngươi đấy”. “Vậy thì tốt, hôm nay phải nói chuyện cho ra nhẽ mới được”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhấc chân lên rồi bay về phía Thiên Lang Tinh như một đạo thần mang, sau hắn là Nhược Thiên Chu Tước, Bích Du và hai lão bà.