“Ngươi thật sự đã bày ra được một cục diện tốt đấy, lão thân cảm thấy hổ thẹn vì không bằng ngươi”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn Khô Nhạc mà bật cười lạnh lùng. “Thả ta ra thì bọn họ có thể được bảo toàn tính mạng”, Khô Nhạc cười u ám, “nếu không thì cùng xuống hoàng tuyền, bao nhiêu người phải chôn cùng ta như vậy thì trên đường xuống hoàng tuyền của ta cũng không cô đơn”. “Khô Nhạc, ông cũng đánh giá mình cao quá rồi đấy”, Diệp Thành đi tới cười thản nhiên. “Diệp Thành”, nhìn thấy Diệp Thành, Khô Nhạc lại nghiến răng đay nghiến, mặt mày tôi độc, nếu không phải vì Diệp Thành thì kế hoạch của ông ta cũng không thất bại, còn ông ta cũng sẽ không vì vậy mà rơi vào tình cảnh như lúc này, tất cả đều là vì Diệp Thành hại. “Làm nhiều việc ác thì sẽ gặp báo ứng”. “Nói nhiều cũng vô ích, thả ta ra”, Khô Nhạc rít lên. “Được thôi”, Diệp Thành đặt tay lên vai Khô Nhạc, tiếp tục thi triển Tiên Luân Thiên Đạo đưa Khô Nhạc biến mất khỏi nơi này. “Đây…”, nhìn Diệp Thành và Khô Nhạc biến mất, ai nấy đều thẫn thờ. “Người đâu? Đi đâu rồi?” “Bí thuật nghịch thiên”, rất nhiều tu sĩ ngỡ ngàng, cho dù với khả năng quan sát của bọn họ thì cũng không thể nhìn ra Diệp Thành làm thế nào mà đưa Khô Nhạc biến mất khỏi đây, thần thông này thật khiến người ta phải kinh ngạc. “Hôm đó hắn tới đưa ta rời khỏi nơi này”, Mục Huyền Công truyền âm cho Nhược Thiên Chu Tước. “Đây là thần thông gì?”, Nhược Thiên Chu Tước vội hỏi. “Ta không biết”. “Vậy hắn đưa ông đi đâu?”, Nhược Thiên Chu Tước lai lần nữa nhìn sang Mục Huyền Công. “Hố đen không gian”, Mục Huyền Công hít vào một hơi thật sâu. “Hố đen không gian?”, Nhược Thiên Chu Tước lại lần nữa kinh ngạc, không ngờ Diệp Thành lại có thể tự do ra vào hố đen không gian, chỉ dựa vào khả năng này thì hắn đã là sự tồn tại nghịch thiên rồi, bà ta chắc chắn mình không thể làm được. “Ngọc bài nguyên thần của lão phu nứt vỡ có liên quan đến hố đen không gian”, Mục Huyền Công lên tiếng. “Nói vậy là sao?” “Diệp Thành từng nói hố đen không gian có thể ngăn cách mối liên hệ giữa bản thể và phân thân, đương nhiên cũng có thể ngăn cách mối liên hệ giữa bản thể và ngọc bài nguyên thần cho nên cái gọi là hố đen không gian hết sức dị thường”. “Lão thân hiểu rồi”, Nhược Thiên Chu Tước như được giác ngộ, “hắn đưa Khô Nhạc vào hố đen không gian để ngăn cách mối liên hệ giữa chủ chú và tử chú”. “Xem ra hắn có ý này”, Mục Huyền Công mỉm cười ôn hoà. “Thật khiến ta phải bất ngờ”, Nhược Thiên Chu Tước hít vào một hơi thật sâu, bà ta vốn tưởng rằng Diệp Thành đã đáng kinh ngạc rồi nhưng lại không ngờ rằng còn có thần thông đến thế này. “Đây là đâu? Là nơi nào?”, khi hai người đang nói chuyện thì bên trong hố đen không gian vang lên tiếng gầm gào của Khô Nhạc, trong bóng tối kéo dài tới vô tận, ông ta giơ tay nhưng không thấy đầu ngón tay khiến ông ta cảm thấy sợ hãi. “Chân nhân, ông có thích nơi này không?”, Diệp Thành tế ra linh châu chiếu rọi, để lộ ra hàm răng trắng sáng. “Đây rốt cục là nơi nào?”, Khô Nhạc rít lên. “Hố đen không gian”. “Hố…hố đen…không…không gian?” “Vào chuyện chính đi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đặt một tay lên đỉnh đầu Khô Nhạc, tiếp đó tiên hoả bùng ra, thâm nhập vào người Khô Nhạc từ phần đỉnh đầu, bao lấy chủ chú ấn của chú ấn thượng cổ. Đúng như Mục Huyền Công nói, hắn đưa Khô Nhạc tới đây là vì tận dụng hố đen không gian ngăn cách mối liên hệ giữa chủ chú ấn và tử chú. Trước kia hắn đã dùng cách này luyện hoá chủ chú ấn bên trong cơ thể của Doãn Chí Bình, cũng chỉ có thể làm trong hố đen không gian, nếu như ở bên ngoài, Khô Nhạc như con cá chết trong lưới muốn tự nổ chú ấn thì không biết sẽ có bao nhiêu người phải chôn cùng ông ta, xét về yếu tố an toàn thì nơi này vẫn ổn hơn. A…! Tiếng gào thét của Khô Nhạc vang lên, vẻ mặt ông ta đau đớn đến méo xệch. Có điều Diệp Thành lại không hề tỏ ra thương xót, nghĩ tới chuyện Khô Nhạc hại Tạ Vân, hắn không diệt Khô Nhạc ngay tức khắc đã là nhân đạo rồi. Vậy thì cùng huỷ diệt! Khô Nhạc điên cuồng, ông ta muốn tự nổ chú ấn. Thế nhưng ông ta đã mất đi cơ hội đó vì Diệp Thành đã phong cấm chú ấn của ông ta. Gieo nhân nào gặp quả ấy! Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, đến cả thien lôi cũng được hắn tế ra dung hoà với tiên hoả, uy lực vô cùng bá đạo. A…! Bên trong hố đen không gian lại lần nữa vang lên tiếng gằn giọng của Khô Nhạc. Diệp Thành vẫn không hề tỏ ra thương xót, hắn giơ tay giật lấy túi đựng đồ của Khô Nhạc sau đó nhét vào người mình, một luyện đan sư cấp bảy thì có lẽ sẽ có thu thập vô cùng phong phú. Bên ngoài, người luyện đan sư vẻ mặt kì quái, không biết Diệp Thành đã đi đâu. Thế nhưng những người bị gieo chú ấn như người của tám đại Hoàng Tử và Nhạc Sơn đều lo sợ tim đập thình thịch, thân mang chú ấn của Khô Nhạc, bọn họ có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Lúc này, rất nhiều người đều nóng bừng khuôn mặt. Không lâu trước đó bọn họ còn cầu xin cho Khô Nhạc, không tiếc liên thủ để bày ra bộ dạng ép cung, từ đầu tới cuối không một ai ngờ rằng Khô Nhạc lại mang tới cho mình một món quà bất ngờ như vậy. “Đáng chết, thật đáng chết”, rất nhiều người nghiến răng. “Uổng công ta coi ông ta là sư tôn”, mặt mày phía Nhạc Sơn là tôi độc nhất, trong mắt loé lên hàn mang lạnh lẽo. “Giết, giết, giết”, sát khí của nhiều người đã không thể nào kiềm chế lại nổi. “Ấy? Chú ấn của ta biến mất rồi”, trong tiếng gằn giọng phẫn nộ, có người kinh ngạc lên tiếng. “Của ta cũng mất rồi”. “Ta cũng không còn”. “Tời cao bảo vệ, chú ấn của ta cũng đã bị diệt trừ rồi”, giọng nói này vang dội tạo nên thành làn sóng, từng người bị gieo chú ấn thì lúc này chú ấn đều đã biến mất khiến ai ai cũng mừng rỡ phấn khởi. “Diệp Thành làm thế nào mà có thể làm được vậy?”, các lão bối tu sĩ vuốt râu, bọn họ đều đoán là do Diệp Thành ra tay. “Thần thông của hắn quá nghịch thiên, ta không thể nào sánh được”. “Nói vậy thì là do Diệp Thành cứu bọn họ rồi”, lời này vang lên, những người bị gieo chú ấn mặt mày nóng ran, đến cả những người vài ngày trước định giết Diệp Thành cũng đã cảm thấy hối hận, lúc này người cứu bọn họ lại là Diệp Thành, đây quả là sự trào phúng. Phù! Nhìn chú ấn dần biến mất, Nhược Thiên Chu Tước thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Nhược Thiên Chu Tước cảm thấy rất tức giận với những người kia nhưng ai cũng có cái sai của mình, bọn họ cũng vì bị Khô Nhạc dụ dỗ, phần lớn đều là kẻ bị hại, nếu có thể thể hiện lòng trung thành với gia tộc Chu Tước một lần nữa thì bà cũng không ngại cho bọn họ một cơ hội. Roẹt! Trong tiếng mừng rỡ, Diệp Thành kéo theo Khô Nhạc toàn thân đẫm máu đi ra sau đó không quên giơ ngón tay thể hiện đã thành công với Nhược Thiên Chu Tước. Đã nhìn thấy rồi. Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười. Khô Nhạc! Khô Nhạc trố mắt nhìn Mục Huyền Công với ánh mắt không sao tin nổi. Đây…! Những người có mặt đều thẫn thờ, bọn họ tròn mắt nhìn Mục Huyền Công, trong kí ức của bọn họ Mục Huyền Công đã chết từ lâu rồi, đến cả ngọc bài nguyên thần cũng vỡ tan, ấy vậy mà bây giờ ông ta lại xuất hiện, bảo người ta không kinh ngạc sao được. So với bọn họ thì người của nhà họ Mục lại bình tĩnh hơn nhiều, rất nhiều lão bối của nhà họ Mục biết Mục Huyền Công còn sống, còn Mục Huyền Công vì sao lại có thể sống sót thì tất cả nhờ có Diệp Thành.