“Ta nghe nói ngươi lại luyện chế được một viên đan dược nữa à?” “Ngươi chỉ cần nói có lợi hại hay không thôi?” “Đừng đắc ý nữa, ta cũng có thể luyện ra được”. Bên ngoài linh sơn Đan Phủ, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, các luyện đan sư của Đan Phủ đứng thảo luận cùng nhau, người nói chuyện, người tán gái, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt. Thấy vậy Nhạc Chân nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, trong mắt ông ta, luyện đan sư của Đan Phủ vẫn là những người đẳng cấp thấp, nếu cho ông ta một cơ hội nữa, ông ta cũng vẫn không chọn họ. Nhưng tình hình hiện tại thế nào? Để tấn công Đan Phủ, ông ta vẫn sẵn sàng tạo mối quan hệ, cho họ cơ hội. Nhạc Chân tin chắc rằng chỉ cần mình cho cơ hội thì với danh tiếng của mình và sức hấp dẫn của Linh Đan Các, luyện đan sư của Đan Phủ chắc chắn sẽ tranh nhau đi theo mình, chỉ cần dẫn luyện đan sư của Đan Phủ về thì Đan Phủ sẽ trở nên hữu danh vô thực. Nghĩ đến đây, khoé miệng Nhạc Chân cong lên tạo thành nụ cười giễu cợt, ông ta nhìn về phía đỉnh núi Đan Phủ, dường như có thể nhìn thấy Diệp Thành đang vắt chân uống rượu xuyên qua làn mây mù và cấm chế của Đan Phủ. “Ta nói này Nhạc các lão, rốt cuộc ông có chọn không?”, Diệp Thành liếc nhìn Nhạc Chân. “Đối đầu với Linh Đan Các của ta, ngươi sẽ chết rất thảm”, Nhạc Chân khịt mũi lạnh lùng. “Xuỳ”, Diệp Thành không cho là vậy. “Các ngươi đều có tư cách trở thành đệ tử của Linh Đan Các, theo ta về Linh Đan Các đi”, Nhạc Chân dời mắt khỏi Diệp Thành, nhìn xuống dưới, lời nói uy nghiêm, cao cao tại thượng. Nhưng trước lời nói của Nhạc Chân, luyện đan sư của Đan Phủ như không nghe thấy, người nói chuyện vẫn nói chuyện, người tán gái vẫn tán gái. Việc làm này của luyện đan sư Đan Phủ khiến những người vây xem đều choáng váng, họ đang làm gì vậy? Đó là các lão của Linh Đan Các, thân phận cao quý nhường nào, các ngươi đều bị điếc hết à? Không nghe thấy hả? Lại nhìn đến Nhạc Chân, sắc mặt ông ta đã hoàn toàn sầm xuống, tái xanh, khuôn mặt già nua bỏng rát. Ông ta là ai? Là các chủ của Linh Đan Các, đã bao giờ bị phớt lờ như thế? Hơn nữa còn bị một nhóm luyện đan sư mà ông ta cho rằng không có tài cán gì phớt lờ. Đây là gì? Là thẳng thừng vả vào mặt ông ta đấy. “Các ngươi dám không nghe theo Linh Đan Các?”, nghĩ đến đây, Nhạc Chân phẫn nộ tột đỉnh đột nhiên quát lớn. “Kẻ nào đang gào đấy hả? Làm ta giật cả mình”, có người trong số luyện đan sư của Đan Phủ mắng lại một câu. “Ôi chao, đây chẳng phải Nhạc Chân các chủ à?” “Có lỗi quá, ông đứng ở nơi cao quá, ta không nhìn thấy”. “Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi”, luyện đan sư của Đan Phủ vội vàng hành lễ, xong việc lại tiếp tục nói chuyện, tán gái, một lần nữa không ngó ngàng đến Nhạc Chân trên vân đoàn, những người vây xem đều trợn mắt há mồm. “Khốn kiếp”, Nhạc Chân giận tím mặt, hét lớn rung chuyển bầu trời. “Ta nói này, rốt cuộc các ngươi có đến Linh Đan Các không? Không đi thì cũng phải cho người ta một câu trả lời chứ! Nhìn xem các ngươi làm cho người ta tức giận thế nào kìa”, Diệp Thành lên tiếng, còn giả vờ trách cứ nhìn luyện đan sư nhà mình. “Linh Đan Các?”, luyện đan sư của Đan Phủ khó hiểu: “Chúng ta đang ở Đan Phủ rất tốt, sao phải đến Linh Đan Các?” “Các ngươi… Các ngươi…”, Nhạc Chân đứng lên, vẻ mặt gớm ghiếc, người run lên vì tức. “Nhạc các lão, ông cũng thấy rồi đấy, không phải ta không thả người mà là người ta không chịu theo ông về”, Diệp Thành lại lên tiếng: “Chuyện này không thể trách ta được, tuy là phủ chủ nhưng ta cũng phải tôn trọng họ chứ, phải không? Nói ra thì Linh Đan Các của các ông cũng thật là, làm việc chẳng có lý lẽ gì cả. Mà cái bản mặt già của ông nữa, thật sự giống như bị sét đánh, xấu như ma, ông có cần mặt mũi nữa không…” Phụt! Diệp Thành còn chưa nói xong Nhạc Chân đã phụt máu, ông ta hít thở không thông, ngã từ trên vân đoàn xuống.