“Thật hay giả vậy? Còn có cả chuyện này sao?”, các luyện đan sư cấp thấp đều xoa cằm. “Làm gì có chuyện như thế?”, có người tỏ vẻ thản nhiên, lại còn cười lạnh lùng, “tám phần là thấy thân phận của Khô Nhạc Chân Nhân cao quý, cũng muốn nhờ đó mà một bước lên trời, dám đối đầu với Khô Nhạc Chân Nhân sao? Thật nực cười”. “Phải hay không thì nhìn là biết”. “Nhìn cái con khỉ, Đan Phủ ở tầng thứ ba, ngươi và ta không có lệnh bài tài sản, đến tầng thứ hai còn không lên nổi chứ đừng nói là tầng thứ ba”. “Vậy thì ngươi lại không biết rồi”, có người cười nói: “Đan Phủ mạnh tay đúc lệnh bài thông hành cho tất cả luyện đan sư, chỉ cần có lệnh bài này thì luyện đan sư có thể tuỳ ý lên tới tầng thứ ba”. “Vậy thì còn đợi gì nữa?’, đã có người sốt sắng chạy ngay đi, “lão tử còn không biết tầng thứ ba trông như thế nào”. “Đan Phủ?”, trên tầng thứ tám, khi phía Nhạc Sơn nghe tin này thì hơi nhíu mày sau đó lại nhắm mắt dưỡng thần, “phái người đi xem xem, ta muốn biết là ai mà không biết tự lượng sức như vậy”. Vài người bọn họ bộ dạng cao cao tại thượng nên không mấy quan tâm tới Đan Phủ, người mà bọn họ quan tâm nhất hiện giờ là Diệp Thành, những người mà bọn họ phái đi chưa một ai tóm được hắn, điều này liên quan đến việc sau này bọn họ có thể tiếp tục bám lấy Khô Nhạc hay không. Lúc này, trên tầng thứ ba thực sự vô cùng náo nhiệt. Người tới đây rất đông, về cơ bản đều là đứng dưới chân linh sơn, không chỉ có người ở tầng thứ nhất thứ hai mà đến cả tầng thứ ba đổ lên cũng có người xuống đây, trong đó không thiếu luyện đan sư. “Woa, linh sơn to quá”, một nhóm luyện đan sư như những kẻ nhà quê chưa từng được thấy thế giới, mắt sáng cả lên nhìn linh sơn, “đây chính là Đan Phủ trên cáo thị sao?” “Tám phần là vậy, trên phiến đá kia còn viết mà”. “Phải bỏ ra bao nhiêu tiền chứ? Chủ nhân của nơi này quả nhiên có khí phách”. “Luyện đan sư vào bên trong, những người khác ở bên ngoài”, trong linh sơn vang lên âm thanh, sơn môn của Đan Phủ rộng mở. Sơn môn vừa mở ra liền có không ít luyện đan sư bước vào với vẻ mặt cảnh giác, vả lại sau khi vào đây thì liền nhìn trái ngó phải, chỉ sợ đột nhiên có người nào đó đạp cho mình một cái, cũng sợ tự dưng ở đâu ra một con chó cắn cho một miếng. Có người bước vào nên ngay sau đó liền có thêm nhiều luyện đan sư ở cấp thấp vào theo, những luyện đan sư ở cấp cao cũng không ít. Đương nhiên cũng có vài người không phải là luyện đan sư muốn vào đây ngó nghiêng và ngay giây phút bọn họ bước chân vào linh sơn Đan Phủ thì đều bị thị vệ thân cận của Niệm Vi ném ra ngoài. “Đan Phủ một lòng muốn chiêu mộ luyện đan sư, cho dù là ở cấp thấp hay cấp cao, đã tới đây rồi thì đều được tặng chỗ ở, hàng năm có bổng lộc”. Giọng nói này được lạc ấn bên trong kí ức thuỷ tinh, vang vọng khắp linh sơn của Đan Phủ khiến các luyện đan sư nghe xong thì mắt sáng cả lên, đặc biệt là các luyện đan sư ở cấp thấp, đặc biệt là các luyện đan sư chưa mua được nhà, người nào người nấy vô cùng hào hứng. Đây rõ ràng như những miếng bánh ở trên trời rơi xuống, bước vào Đan Phủ, bọn họ không cần phải lo lắng về chuyện nhà cửa nữa, cũng không cần phải lo sợ về việc sống ở bên ngoài bị đủ thứ đe doạ, ở đây bọn họ có thể nhận được đãi ngộ của Linh Đan Các. Còn có những luyện đan sư trước đó bị coi thường trong cuộc tuyển chọn luyện đan sư, lúc này có thể coi như bỏ đã tìm được một nơi tốt hơn để đi. Trong đan phủ là cả hàng dài luyện đan sư xếp hàng, bọn họ tới đây để ghi danh đăng kí, nếu đếm kĩ thì có thể thấy là gần mười nghìn người, gần mười nghìn luyện đan sư tề tựu về đây, cảnh tượng vô cùng hoành tráng. Trên đỉnh núi, Niệm Vi bên trong lớp hắc bào khẽ mỉm cười: “Thánh Chủ, nơi này thật khiến người ta tò mò”. “Đương nhiên rồi”, Diệp Thành ho hắng, “vì đúc ra được lệnh bài thông hành và tạo ra nhà ở mà ta đã tiêu sạch toàn bộ số nguyên thạch mà Tạ Vân đưa cho ta”. “Cái này thì không sao, hôm nào đó đệ tử cũng sẽ đi tìm lão tổ mượn tiền, lão tổ yêu quý đệ tử nhất đó”. “Nghe có vẻ đáng tin đấy”, Diệp Thành xoa cằm, hắn bất giác ngẩng đầu nhìn hư thiên, thầm nghĩ đợi tới khi Niệm Vi mượn xong tiền thì có lẽ hắn cũng sẽ chạy lên trên kia mượn tiền tiếp, lão tổ của Chu Tước Tinh có lẽ rất nhiều tiền, vả lại muốn có tiền thì cũng phải giúp gia tộc Chu Tước bước ra khỏi tình cảnh khó khăn. Nghĩ tới Nhược Thiên Chu Tước, Diệp Thành lại nhìn sang Niệm Vi: “Cô có thấy lão tổ nhà cô và một người ở Đại Sở rất giống nhau không?” “Rất giống?”, Niệm Vi sững sờ, cô hỏi lại, “Lão…lão tổ cũng là người chuyển kiếp của Đại Sở sao?” “Ta không chắc”. “Không phải chứ?”, Niệm Vi gãi đầu, “lão tổ ba nghìn tuổi rồi, người mất mạng sau trận chiến của Đại Sở mới chỉ trăm năm trước, cũng có nghĩa là người chuyển kiếp chỉ một trăm tuổi, thời gian chênh lệch cũng xa quá”. “Thần Hoàng thì sao?” “Đương nhiên là nghe nói rồi”, Niệm Vi đáp lời, trong đôi mắt còn mang theo vẻ kính nể và hoài niệm: “Vị Hoàng Đế thứ chín của Đại Sở, từng là thuỷ tổ Tam Tông, truyền thuyết về ông ấy đều là thần thoại”. “Diệm Phi chính là hoàng phi của Thần Hoàng”, Diệp Thành nói ra bí mật này, “còn lão tổ của cô trông giống hệt Diệm Phi”. “Đây…”.